Đáng yêu đến mức khiến Lục Hướng Noãn còn chưa gói sủi cảo xong, đã thêm nước vào nồi, thêm củi nấu sủi cảo.
Vừa rồi ở nhà đại đội trưởng, thứ nhất là sợ lượng ăn của mình dọa sợ bọn họ.
Thứ hai là sợ mình ăn sập nhà bọn họ, khi ăn cơm cô cố ý khống chế lượng ăn của mình.
Cho nên vừa rồi bận việc một lúc như vậy, bụng cô thật sự hơi đói.
Nước đang sôi thêm nước lạnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy ba lần, Lục Hướng Noãn mới múc sủi cảo vào trong bát.
Biện pháp này là lúc trước khi cô lướt trên mạng thấy một blogger nấu như vậy.
Phải biết rằng lần đầu tiên cô nấu sủi cảo, sợ sủi cảo nấu không chín ăn lại tiêu chảy, cho nên cô nấu sủi cảo thành nồi bánh canh.
Vì chuyện này mà cô còn bị đánh một trận, là nắm lấy tóc cô dùng sức đập mạnh lên tường, mãi đến khi cô ngất xỉu, hai vợ chồng súc sinh kia cũng không buông tha cho cô.
Mỗi khi nghĩ lại chuyện lúc trước, tâm trạng của Lục Hướng Noãn không thể bình tĩnh nổi, khó chịu đến mức nắm chặt tay.
Nhưng mà nhiều năm ngoan cường sống sót như cây cỏ dại như vậy, đã sớm luyện tới năng lực ý chí sắt đá.
Trở về chủ đề chính, Lục Hướng Noãn thuận tiền còn pha chế nước sốt vạn năng, ba thìa lão can mụ cộng thêm hai thìa dấm chua, thêm ít dầu vừng trộn đều lại, sau đó bưng vào trong không gian hưởng dụng.
Quả nhiên là tự mình làm, ăn vào đúng là thơm.
Lục Hướng Noãn ăn hết mười mấy cái sủi cảo trong đĩa xong, lại ăn thêm một cốc kem Oreo to.
Còn trái cây không thể thiếu sau khi ăn xong.
Lục Hướng Noãn ăn uống no đủ rửa sạch sẽ nồi bát xong, lại tiến vào không gian gói hết sủi cảo mới dừng tay.
Đơn giản không gian là yên tĩnh, đối với Lục Hướng Noãn mà nói chính là tủ lạnh tự nhiên.
Cho nên cô vô cùng yên tâm đặt sủi cảo đã gói xong ở trong không gian, đến lúc đó muốn ăn thì lấy ra.
Cô vừa đếm một lát, tổng cộng khoảng 200 cái sủi cảo, đủ cho cô ăn một thời gian dài.
Nhưng mà làm xong hết mấy thứ này Lục Hướng Noãn không ra khỏi không gian, cô nằm trên ghế bập bênh, ở trong không gian chọn bừa một quyển sách đọc hăng say.
Mãi đến khi mí mắt không chịu đựng nổi ngủ mất.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, đã là 9 giờ sáng ngày hôm sau.
Các đội viên đều đã xuống ruộng làm việc cả.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cũng không vội, không nhanh không chậm mặc quần áo vào, sau đó đi chiên một phần sủi cảo nhân ngô tôm bóc vỏ mình gói tối qua.
Kèm theo một cốc sữa bò, làm ấm lên rồi mới ăn.
Cô thu dọn mớ hỗn độn xong, mới chậm rãi cõng sọt đến văn phòng đại đội.
Người trong đội đều đang bận rộn làm việc, đương nhiên không ai chú ý tới Lục Hướng Noãn lúc này đang lười biếng.
Lục Hướng Noãn ở đó hơn nửa tiếng, cũng không ai tới tìm cô khám bệnh, ngồi cũng nhàm chán, hơn nữa chuyện gì cũng không thể làm nên cô dứt khoát xách sọt đi lên núi.
Còn để lại tờ giấy trên cửa.
Nhưng mà rõ ràng Lục Hướng Noãn quên mất một chuyện, đa số mọi người trong đội đều không biết chữ.
Mà Hoắc Đại Khánh họp với các đội viên xong, thuận tiện còn xuống ruộng thị sát tình hình lao động của các đội viên một lát, phát hiện biểu hiện của bọn họ đều rất tốt.
Lúc này ông ấy mới yên tâm gọi Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử, ba người một trước một sau đến nhà Tam Ma Tử.
Tam Ma Tử nằm trên giường đất, tình hình vẫn luôn không có chuyển biến tốt đẹp, bởi vì Lục Hướng Noãn không tiến thêm bước trị liệu cho anh ta, chỉ đơn giản giảm nhiệt miệng vết thương.
Sau đó treo mạng già của anh ta, dùng bốn chữ để khái quát cuộc sống của anh ta hiện giờ.
Đó chính là sống không bằng chết.
Ngay cả đi tiểu đi nặng bình thường đều giải quyết trên giường đất.
Cho nên khi đám Hoắc Đại Khánh tiến vào thì ngửi được mùi lạ khó ngửi, dùng tay bịt chặt mũi.
Mà Tam Ma Tử vừa thấy đại đội trưởng tới đây, trong đôi mắt có chút hi vọng, ấp úng nói chuyện Lục Hướng Noãn và Vương Hiểu Linh mưu đồ bí mật hại anh ta ra.
Nhưng mà ê ê a a nói ra mọi người căn bản không nghe hiểu anh ta nói gì.
“Cậu ta bị làm sao vậy?” Hoắc Đại Khánh dùng tay chỉ Tam Ma Tử, hỏi Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử ở phía sau.
Vì thế Vương Chí Thành xung phong nhận việc đứng ra nói chuyện Tam Ma Tử cắn lưỡi tự sát nhưng không chết, đầu lưỡi bị anh ta cắn đứt ra.