Hoắc Đại Khánh lập tức cảm thấy khó tin, bình thường Tam Ma Tử ăn nhậu chơi gái cờ bạc, hãm hại lừa gạt vậy mà có thể làm ra chuyện như thế.
Nhưng nếu đổi thành Hoắc Đại Khánh là anh ta, chắc chắn là chết tử tế không bằng tồn tại, cho dù thế nào sống sót vẫn quan trọng hơn, lúc trước khi ba năm nạn đói, vì có thể sống sót ông ấy còn ăn cả vỏ cây cây cỏ.
Càng khỏi phải nói cuộc sống hiện giờ tốt hơn trước rất nhiều.
Hoắc Đại Khánh lập tức bày tỏ đồng tình với cảnh ngộ của Tam Ma Tử hiện giờ.
Nhưng đồng tình thì đồng tình, chuyện sau này của Tam Ma Tử vẫn phải giải quyết, nếu mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt, chưa tới mười ngày nửa tháng người đã không còn.
Tốt xấu gì cũng là người mình nhìn lớn lên từ nhỏ, đám Hoắc Đại Khánh cũng không làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế.
Cuối cùng lại trải qua một phen bàn bạc, lấy Hoắc Đại Khánh dẫn đầu ba người quyết định sáng ngày mai khi làm việc, sẽ mở cuộc họp.
Người nào chiếu cố Tam Ma Tử, người đó có thể có được căn nhà này của Tam Ma Tử.
Căn nhà này của Tam Ma Tử cũng không tệ ở trong đội, có lẽ các đội viên đều rất vui lòng chiếu cố anh ta.
Nhưng mà Tam Ma Tử nghe bọn họ nói chuyện thì không muốn, ở đó kêu ê ê a a một lúc lâu.
Cuối cùng vẫn là Quách Cẩu Tử phát hiện anh ta khác thường: “Cậu ta đói bụng sao?”
Vương Chí Thành nói: “Đói cái gì, buổi sáng khi ăn cơm tôi trộm hai cái bánh bột ngô trong nhà, nhìn cậu ta ăn hết.”
Nói đến chuyện này ông ấy chua xót, dù sao bình thường ông ấy chỉ ăn một cái bánh bột ngô.
“Vậy cậu ta làm sao vậy?”
Vương Chí Thành nói: “Không biết, dù sao cậu ta không bị đói không bị khát, thì không có chuyện lớn gì.”
Hoắc Đại Khánh và Quách Cẩu Tử vừa nghe thấy thế cũng cảm thấy có lý, vì thế không đi quản anh ta nữa, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Mà Tam Ma Tử ở phía sau bọn họ thì khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy đầy ra, như vậy khỏi phải nói ghê tởm cỡ nào.
Hiện giờ anh ta không có ngày nào không hối hận vì sao mình lại đi trêu chọc hai cô gái kia, làm hại anh ta lưu lạc đến kết cục như bây giờ.
Nếu trời cao lại cho anh ta một cơ hội nữa, vậy thì anh ta nhất định sẽ quyết tâm sửa lỗi lầm, thay đổi hoàn toàn, làm người một lần nữa.
Nhưng mà nhân sinh không có nếu, càng không có cơ hội làm lại lần nữa.
Tam Ma Tử không còn tương lai, còn chưa chịu đựng được đến mùa đông đã tắt thở. (Tam Ma Tử offline).
Khu thanh niên trí thức.
Khoảng thời gian gần đây Dương Thiên Chân từ bỏ kế hoạch chạy trốn, cô ta vốn định thu dọn đồ, chạy tới huyện thành ngồi xe lửa về Bắc Kinh.
Nhưng mà cô ta phát hiện không có thư giới thiệu của đại đội trưởng, cô ta thực sự một bước khó đi.
Đừng nói là ngồi xe lửa, chỉ cần là thứ như vé xe lửa, cô ta đều không thể mua.
Cô ta cũng gọi điện về nhà, nhưng mà không có ai nghe máy.
Cuối cùng cô ta không biết phải làm thế nào chỉ có thể ở khu thanh niên trí thức, tính toán trong lòng khi nào cha mẹ cô ta mới có thể tới đón cô ta.
Cũng may cuộc sống của cô ta ở khu thanh niên trí thức hiện giờ không khổ lắm, ít nhất không cần xuống ruộng làm việc.
Từ lúc cô ta hạ quyết tâm không đi làm việc, mấy cán bộ trong đội tới tìm cô ta hai lần xong, thì không thấy bọn họ tới tìm mình nữa.
Chuyện này khiến cô ta càng thêm không kiêng nể gì, dù sao trong tay cô ta có nhiều tiền, không cần giống Vương Hiểu Linh khổ sở kiếm công điểm nuôi sống bản thân như vậy.
Mà bàn tay nhỏ cô ta tỉ mỉ bảo dưỡng cuối cùng cũng được bảo vệ, không cần phải lo lắng dùng cuốc bị mài ra bọng nước nữa.
Ngay cả làn da cũng sẽ không bị phơi đen.
Hiện giờ ăn cơm cũng là Vương Ngọc Hương bưng tới cho cô ta, cô ta vẫn là công chúa nhỏ trong miệng cha mẹ.
Khi Dương Thiên Chân đang nằm trên giường nhàm chán ngủ gật, đám Hoắc Đại Khánh đi tới khu thanh niên trí thức.
Hoắc Đại Khánh ở trong sân gọi to tên Dương Thiên Chân ba lần xong, thì thấy Dương Thiên Chân đi giày da nhỏ ngượng ngùng xoắn xuýt đi ra.
“Đại đội trưởng.”
Hoắc Đại Khánh dùng mũi hừ một tiếng: “Ừm.”
Dương Thiên Chân thấy vẻ mặt ông ấy hơi khó coi, cho nên không vội mặt nóng dán vào mông lạnh, cô ta xoay người muốn đi về phòng.
Nhưng bị Hoắc Đại Khánh gọi lại.
Hoắc Đại Khánh kìm nén tức giận hỏi: “Thanh niên trí thức Dương, vì sao cô không đi làm việc?”