Vương Chiêu Đệ nhìn chị hai như vậy, thì nhanh chóng chuồn đi, hai chân bay nhanh tới bờ sông tìm chị gái cả của cô bé.
Mấy đứa bé dư lại nhìn mẹ mình đánh người, đều che miệng khóc nước mắt nước mũi giàn giụa.
Một lúc lâu sau Vương Thiết Xuyên mới mở miệng ngăn cản: “Đủ rồi, đừng đánh, đánh phế sau này gả ra ngoài kiểu gì.”
“Dạ.” Lúc này Hổ Nữu mới dừng tay.
Khi cô ta quay đầu chuẩn bị ngồi xuống ghế, lại thấy Vương Chiêu Đệ cô ta chê đen đủi nằm trên đất thì phun ra ngụm nước bọt.
Chuyện này khiến Vương Thiết Xuyên nhíu mày, nhưng mà anh ta không nói gì, chỉ đang suy tính trong đầu làm thế nào mới thuyết phục được thanh niên trí thức kia.
Đồng ý với bọn họ, biến bé gái trong bụng vợ anh ta thành bé trai.
Anh ta chính là nghe người ta từng nói, bác sĩ ở thành phố lớn đều là người có bản linh, trai gái trong bụng đều là chuyện nhỏ đối với bọn họ.
Mà thanh niên trí thức Lục kia, là người tới từ Bắc Kinh.
Bắc Kinh, đó là nơi nào, đó là nơi lãnh đạo ở, chỉ nghĩ thôi Vương Thiết Xuyên đã kích động muốn chết.
Mà Hổ Nữu nhìn thấy Vương Thiết Xuyên như vậy, cũng không dám nói gì nữa, che cái bụng phát đau của mình, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Vương Chiêu Đệ nằm trên đất.
Mà bên này Vương Căn Đệ tìm được chị gái cả đang làm việc, thì vô cùng sốt ruột bảo cô ấy mau về nhà.
Vương Phán Đệ nhìn thấy dáng vẻ hoàng loạn của cô bé, trong lòng hơi sốt ruột: “Căn Đệ, sao thế? Trong nhà xảy ra chuyện gì ư?”
Vương Căn Đệ nói: “Chị hai bị mẹ đánh đến sắp mất mạng rồi.”
“Cái gì.” Vương Phán Đệ nghe thấy thế cuốc trên tay rơi xuống, cô ấy cũng không biết.
Cũng may nhanh chóng lấy lại tinh thần cô ấy kéo tay Vương Căn Đệ, hai chân giống như chứa hỏa tiễn nhỏ lao vèo vèo về nhà.
“Vương gia lại xảy ra chuyện gì thế?” Vương Nhị Ngưu mới ngẩng đầu chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì thấy được hai chị em hoảng loạn chạy đi, không nhịn được tò mò hỏi Lưu Kiến Quốc bên cạnh.
Lưu Kiến Quốc không nâng đầu lên nói: “Còn có thể có chuyện gì, còn không phải là hai vợ chồng Vương Thiết Xuyên lại bắt đầu tác quái, không cho người ta sống yên.”
Mấy đứa bé ngoan ngoãn như vậy, không biết hai vợ chồng Vương Thiết Xuyên có phải bị ma quỷ ám ảnh hay không, cũng không biết quý trọng, còn hành hạ bọn họ như thế.
Còn có Phán Đệ kia nữa, cô gái nhỏ mới 13-14 tuổi đã giỏi làm việc, còn ít tuổi đã có thể lấy công điểm tuyệt đối, mỗi lần vợ ông ấy nhìn thấy cô nhóc kia đều đỏ mắt.
Ước gì Phán Đệ là con gái nhà ông ấy, chỉ đáng tiếc nhà bọn họ không có phúc phận đó.
Nhưng mà nhà ông ấy có một đứa con trai tuổi xấp xỉ tuổi cô bé, chẳng qua cưới Vương Phán Đệ về nhà ông ấy làm con dâu, Lưu Kiến Quốc nghĩ cũng không dám nghĩ.
Làm thông gia với hai vợ chồng Vương Thiết Xuyên có thể phá đổ nhà bọn họ.
“Haizz…” Mỗi nhà đều có chuyện khó nói, Vương Nhị Ngưu nghe ông ấy nói như vậy cũng hơi thở dài.
Ngay sau đó ném chuyện lung tung rối loạn này ra sau đầu, bắt đầu tiếp tục làm việc.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng kiếm công điểm cuối năm đổi tiền đổi lương thực.
Vương Phán Đệ còn chưa vào nhà, thì nghe thấy giọng cha và mẹ của cô ấy.
Hổ Nữu tràn ngập đắc ý nói ra kế hoạch của mình:
“Chúng ta đợi buổi chiều nhân lúc mọi người tan làm, đến văn phòng đại đội làm ầm ĩ, dù sao đến lúc đó mặt dày mày dạn lừa cô ta. Em không tin, cô ta còn có thể cầm kéo đâm em trước mặt nhiều người như vậy. Đến lúc đó, cô ta chắc chắn phải ngoan ngoãn đồng ý với em.”
Ngay sau đó cô ta sợ Vương Thiết Xuyên không tin cô ta, lại nhanh chóng đảm bảo với anh ta:
“Chồng à, anh cứ yên tâm đi, em đảm bảo lần này chắc chắn sẽ sinh con trai.”
Mà khi Vương Thiết Xuyên định mở miệng nói chuyện, Vương Phán Đệ vào nhà, đánh giá trong nhà khắp nơi, cuối cùng phát hiện được em gái ở góc tường.
Khi Vương Phán Đệ tới gần nhìn, thì thấy mặt đất đầy máu, thì nhanh chóng ngồi xổm trên đất:
“Chiêu Đệ, Chiêu Đệ, tỉnh lại đi, chị cả tới rồi, Chiêu Đệ.”
Nhưng mà cô ấy gọi một lúc lâu cũng không gọi được người tỉnh lại.
Hổ Nữu không thèm để ý nói: “Gọi gọi gọi, gọi hồn à, một con nhóc coi như bảo bối như thế làm gì.”
Vương Phán Đệ bị mẹ cô ấy rống như vậy, sợ tới mức rụt cổ lại.
“Mẹ, Chiêu Đệ chảy máu…”
“Chảy thì chảy thôi, không chết được, giống như là người nào chưa từng chảy không bằng.” Sau khi Hổ Nữu nói xong không muốn thu dọn cục diện rối rắm trước mắt, cô ta đi thẳng về phòng nằm trên giường đất.