Đợi đến ngày hôm sau.
Khi Lục Hướng Noãn đi làm việc, có chút nghi ngờ hỏi: “Thanh niên trí thức Lục, có chuyện gì sao?”
Lục Hướng Noãn vô cùng tự nhiên mở miệng nói: “Dạ, tìm chú có chút chuyện, chuyện liên quan tới phương diện ngô.”
Vừa nghe chuyện liên quan tới lương thực, Hoắc Đại Khánh lập tức để bụng, nhanh chóng dẫn Lục Hướng Noãn đi về nhà ông ấy.
Thuận tiện còn bảo người đi gọi Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử tới nhà mình.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử vừa nghe đại đội trưởng Hoắc có việc cần tìm bọn họ, thì nhanh chóng ném ngô trong tay xuống, vô cùng lo lắng chạy tới.
Đợi khi bọn họ tới nơi, Lục Hướng Noãn và Hoắc Đại Khánh cũng vừa mới về đến nhà.
Vừa vặn bốn người chạm mặt ở cửa nhà Hoắc Đại Khánh.
Quách Cẩu Tử là người không kìm nén được mọi chuyện trong lòng, cho nên thấy hai người thì tiến lên hỏi:
“Có chuyện quan trọng gì, mà gọi hai bọn tôi qua gấp như thế.”
Làm hại ông ấy chạy chảy đầy mồ hôi lạnh.
Đợi đến buổi tối khi ngủ phải tắm rửa mới có thể ngủ.
Hoắc Đại Khánh hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Có chuyện, chắc chắn là có chuyện quan trọng, nếu không sao lại gọi hai người tới.”
Bởi vì trong lòng ông ấy cũng không rõ lắm, chỉ biết có liên quan tới lương thực, cho nên lúc này mới sốt ruột gọi bọn họ tới.
Quách Cẩu Tử còn định nói gì đó, thì thấy Vương Chí Thành giữ chặt góc áo của ông ấy, bảo ông ấy câm miệng lại.
Chuyên tâm nghe thanh niên trí thức Lục nói chuyện.
Mà Lục Hướng Noãn bị chú ý thì nhanh chóng móc bản vẽ mình vẽ lại tối qua đưa cho bọn họ.
Hoắc Đại Khánh nhận lấy nó, mà Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử cũng chen đầu tới, cùng Hoắc Đại Khánh nhìn xem bản vẽ của cô.
Quách Cẩu Tử nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra trong tranh vẽ gì, cho nên trực tiếp nhờ Lục Hướng Noãn giúp đỡ:
“Thanh niên trí thức Lục, bức tranh này vẽ gì thế, sao chú nhìn không hiểu gì?”
Mà Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh nói: “Nông cụ ư?”
Chẳng qua trong giọng nói hỗn loạn có chút không chắc chắn, ông ấy nhìn giống, nhưng mà ông ấy chưa từng thấy bao giờ.
Hoắc Đại Khánh nói hết câu thì trực tiếp quay đầu nhìn về phía Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn gật đầu.
“Thứ này dùng để làm gì thế? Sao chú không nhìn ra nó dùng để làm gì vậy?” Quách Cẩu Tử nghiêm túc ngó trái ngó phải, nhìn ngang nhìn dọc, cũng không nhìn ra được nó giống công cụ làm việc gì.
“Tách hạt ngô.” Ngay sau đó, Lục Hướng Noãn dùng những lời dễ hiểu giải thích nguyên lý tách hạt ngô của máy này.
Dù sao Hoắc Đại Khánh cũng làm việc trong ruộng mấy chục năm, nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, Hoắc Đại Khánh lập tức hiểu rõ.
Vương Chí Thành cũng như thế.
Chỉ có mình Quách Cẩu Tử như lọt vào trong sương mù, nhưng mà Hoắc Đại Khánh và Vương Chí Thành đâu còn thời gian để ý tới ông ấy.
Bởi vì nếu dựa theo lời Lục Hướng Noãn nói, các đội viên tách hạt ngô sẽ nhanh hơn trước nhiều.
Quan trọng là không cần cố sức như trước nữa.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu xem chú phải cảm ơn cháu như thế nào đây?” Hoắc Đại Khánh kích động nói.
Nông cụ tách hạt ngô cầm tay này cũng không khó làm, nhưng nguyên liệu có chút khó tìm.
Nhưng mà đối với Hoắc Đại Khánh trà trộn nhiều năm như vậy cũng không phải chuyện lớn gì.
Cùng lắm thì bức nóng nảy ông ấy trực tiếp đến huyện thành tìm lãnh đạo của công xã, đến lúc đó khóc một trận, sau đó tìm kiếm trợ giúp, đến lúc đó sản xuất hàng loạt, đội khác cũng có thể dùng tới.
Cũng coi như là tạo phúc cho đại đội khác.
Lục Hướng Noãn đáp: “Chuyện này có gì đâu ạ.”
Lục Hướng Noãn không vĩ đại như vậy, trên thực tế cô chỉ muốn thông qua công cụ đơn giản còn dùng tốt này, khiến mình không cần vất vả cố sức như vậy.
Vương Chí Thành cũng thật lòng khen ngợi Lục Hướng Noãn:
“Sao có thể là có gì đâu, thanh niên trí thức Lục. Cháu đúng là quá lợi hại, không chỉ biết khám bệnh, còn biết làm thứ này, đúng là khiến lão già thối như chú không biết nên nói gì mới tốt.”
Mà lúc này Quách Cẩu Tử cũng hiểu rõ một chút, nhưng ngại với bọn họ không nói ra ý nghĩ trong đầu mình, cuối cùng chỉ có thể khen ngợi cô mấy câu.
Nếu bọn họ đều hiểu rõ, Lục Hướng Noãn cũng không cần nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa, nói với Hoắc Đại Khánh mấy câu xong thì quay đầu xoay người đến văn phòng đại đội tách hạt ngô.
Không có biện pháp, ai bảo thứ cô cần còn chưa làm xong.
Đợi Lục Hướng Noãn rời đi, Hoắc Đại Khánh lập tức cũng tống cổ Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử đi tách hạt ngô.