Mà chính ông ấy thì vô cùng lo lắng cầm tờ giấy đến huyện thành.
Sau khi tới huyện thành, ông ấy có mục đích tìm tới bí thư của công xã Lý Kiến Bình.
Còn không đợi Lý Kiến Bình mở miệng, Hoắc Đại Khánh đã trực tiếp bắt đầu khóc thảm, khóc các đội viên của đại đội Hồng Kỳ bọn họ vất vả.
Lý Kiến Bình bị ông ấy làm cho không hiểu gì, nhanh chóng mở miệng bảo ông ấy dừng lại:
“Có chuyện gì mau nói, như vậy còn ra thể thống gì.”
Nếu ông ấy đã lên tiếng, Hoắc Đại Khánh đâu dám không đồng ý, lập tức điều chỉnh hình tượng của mình, nói ra ý đồ mình tới.
Thuận tiện còn đưa bản vẽ Lục Hướng Noãn đã vẽ xong cho ông ấy xem.
Đầu tiên là Lý Kiến Bình cau mày, sau đó lông mày giãn ra.
Ông ấy mở miệng hỏi: “Thứ này là ông nghĩ ra ư?”
Hoắc Đại Khánh không ôm hết công lao về mình:
“Không phải tôi, là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh tới trong đại đội chúng tôi nghĩ ra. Hơn nữa thanh niên trí thức kia, ông cũng quen.”
Hoắc Đại Khánh nói một lát dần nói nhỏ đi, lý do chính là lần trước ông ấy vì xây nhà cho Lục Hướng Noãn thành công, đã lừa Lý Kiến Bình.
Còn nhân tiện lừa chút tiền của người ta, ông ấy chột dạ muốn chết.
“Thanh niên trí thức kia? Tôi quen sao?” Lý Kiến Bình suy nghĩ trong đầu một lát, vẫn không quen biết.
Bởi vì thanh niên trí thức mà ông ấy quen chỉ có tổng cộng mấy người, nhưng bọn họ đều cắm rễ ở đại đội khác.
Không có một người ở đại đội Hồng Kỳ.
“Chính là…” Hoắc Đại Khánh tìm từ, Lý Kiến Bình đột nhiên nghĩ tới hình như thực sự có một người như vậy.
Cho nên ông ấy mở miệng nói: “Là cô nhóc lần trước ông nói thân thế đáng thương, có mẹ kế đúng không?”
Hoắc Đại Khánh nhanh chóng đáp lời: “Đúng vậy, chính là cô bé ấy.”
Lý Kiến Bình khen ngợi: “Cô bé này còn rất có bản lĩnh.”
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy vẻ mặt bí thư càng lúc càng hài lòng, cảm thấy lúc trước mình không nên lừa ông ấy như vậy.
Cho nên ông ấy mạo hiểm bị mắng, nói ra chuyện lần trước lừa ông ấy, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng đã không còn.
Chẳng qua sau khi ông ấy nói xong, trong lòng vẫn luôn bồn chồn, thậm chí ông ấy cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Kiến Bình.
Kết quả Lý Kiến Bình nghe ông ấy nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười không biết nên nói gì mới tốt.
Lần trước ông ấy nhất thời mềm lòng đưa hết tiền trong tay ra, kết quả hại ông ấy mỗi ngày bụng đói sôi ùng ục, loại tư vị đó thật sự rất khó chịu.
Hoắc Đại Khánh vô cùng thành khẩn xin lỗi ông ấy: “Bí thư, là lỗi của tôi.”
“Lần sau không thể như vậy nữa, có chuyện gì thì nói hẳn hoi với tôi, chỉ cần không phải liên quan tới nguyên tắc gì đó, tôi đều có thể đồng ý.”
Lý Kiến Bình vừa nói như vậy, xem như việc này cho qua.
Hai bọn họ giống như không có chuyện gì xảy ra, dựa vào bàn bắt đầu tham khảo bản vẽ kia.
Không lâu sau, thì thảo luận ra.
Lý Kiến Bình còn đặc biệt tìm thợ thủ công làm ra một cái máy tách hạt trước nhìn xem.
Nếu dùng tốt mà nói, lại tiến hành mở rộng quy mô lớn trong phạm vi toàn tuyến.
Hoắc Đại Khánh bày tỏ mãnh liệt tán thành cách làm này của ông ấy.
Thấy ở huyện thành không còn việc gì của ông ấy, hơn nữa sư phụ người ta nói máy tách hạt này còn cần hai ngày mới có thể làm xong, Hoắc Đại Khánh trực tiếp về nhà.
Đợi hai ngày sau, ông ấy lại qua đây xem.
Khi Lục Hướng Noãn đến văn phòng đại đội, mẹ chồng nàng dâu Lan Hoa đặc biệt nhường một vị trí cho cô, Lục Hướng Noãn tiến lên trước cũng không từ chối.
Khi cô đang định khom lưng, không cẩn thận nhìn thấy trên xương quai xanh, trên cổ Hà Hoa đều là vết xanh tím.
Rõ ràng là Hà Hoa cũng phát hiện ra Lục Hướng Noãn đang nhìn cô ấy, ngượng ngùng nhanh chóng kéo áo vào che đi.
Mà trong lòng thì mắng chết tên khốn nạn Vương Đại Cương kia, đã bảo anh ta nhẹ một chút.
Nhẹ một chút rồi mà.
Kết quả anh ta vẫn hạ miệng mạnh như vậy, chuyện này bảo cô ấy ra cửa gặp người kiểu gì.
Nếu không phải vì kiếm công điểm, cô ấy không muốn tới tách hạt ngô chút nào.
Còn làm việc với nhiều phụ nữ trong đội như thế, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, không cẩn thận đủ loại lời nói khó nghe đều có thể nói ra.
Vừa rồi khi cô ấy và mẹ chồng tới đây làm việc, nghe không ít người khác chê cười cô ấy.
Cô ấy không thích chút nào.
Lục Hướng Noãn rời mắt xong, lại vùi đầu làm việc.