Người ở đây nghe ông ấy nói như thế, sợ tới mức nuốt nước bọt theo bản năng.
Đầu óc của Hoắc Đại Khánh bị thiếu một sợi dây thần kinh đúng không, bí thư dùng biện pháp của bọn họ là vinh hạnh của bọn họ mà.
Trong lòng lén vui vẻ đi.
Mọi người bị ông ấy làm cho không dám thở mạnh, nhìn Lý Kiến Bình.
Lý Kiến Bình nghe ông ấy nói như vậy cũng không bực, chỉ thấy ông ấy cười một lát, mới nói:
“Là tôi quá sốt ruột, trong lúc nhất thời quên mất. Sáng ngày mai tôi sẽ tranh thủ tới đại đội của các ông, trưng cầu ý kiến của thanh niên trí thức người ta. Đại Khánh, ông xem như vậy có được không?”
“Được.” Còn có gì không được, Hoắc Đại Khánh lập tức đồng ý.
Nếu không mang được thứ này đi, vậy sờ hai cái cũng được đúng không.
Mọi người ông sờ một cái, ông ấy sờ một cái, sờ máy móc vừa mới làm xong đều bóng dầu.
Hoắc Đại Khánh đi một bước, quay đầu lại lưu luyến nhìn máy tách hạt ngô này.
Mà Lục Hướng Noãn tan làm xong trở về, khi nghe thấy đại đội trưởng nói “tin tức tốt” này với cô, cô hơi ngây ngẩn cả người, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.
Mà Hoắc Đại Khánh cho rằng Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy trong lòng không vui, nhanh chóng khéo hiểu lòng người nói:
“Thanh niên trí thức Lục, nếu cháu không muốn mà nói, ngày mai trực tiếp từ chối là được. Bí thư khá dễ nói chuyện, sẽ không gây khó dễ cho cháu, nếu ông ấy dám gây khó dễ cho cháu, chú là người không đồng ý đầu tiên.”
Lục Hướng Noãn giải thích: “Đại đội trưởng, không phải, thứ này là lúc trước cháu đọc trong sách, các chú cứ dùng là được, không cần hỏi ý kiến của cháu.”
Thứ này không phải do cô phát minh ra.
Hoắc Đại Khánh nghe cô nói như vậy, trong lòng càng thêm hài lòng về Lục Hướng Noãn, cho nên vô cùng thành khẩn nói:
“Cháu đã nói như vậy thì được rồi, chú thay mặt những người khác cảm ơn cháu.”
“Không có gì ạ.”
Ngay sau đó Hoắc Đại Khánh rời đi.
Nhưng mà một lát sau, cả đại đội Hồng Kỳ lan truyền tin Lục Hướng Noãn làm công cụ tách hạt ngô.
Chuyện này khiến mọi người vô cùng tò mò trông như thế nào, nhưng đại đội trưởng nói qua mấy ngày nữa sẽ có.
Mọi người chỉ có thể kìm nén tò mò trong lòng.
Đồng thời địa vị của Lục Hướng Noãn ở trong lòng các đội viên lại tăng lên không ít.
Quả nhiên Lý Kiến Bình nói được thì làm được, ngày hôm sau ông ấy dẫn theo cấp dưới, hai người đạp xe đến đây.
Hoắc Đại Khánh thấy thế, nhanh chóng tìm người đi gọi Lục Hướng Noãn tới.
Khi Lý Kiến Bình nhìn thấy Lục Hướng Noãn lần đầu tiên, trong mắt hiện lên chút kinh diễm.
Ôi mẹ ơi, cô gái này cái mũi là cái mũi, đôi mắt là đôi mắt không lệch chút nào, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Con gái ngốc nhà ông ấy đúng là không thể so được, giống như một người dưới đất một người trên bầu trời.
Lý Kiến Bình nhớ tới dáng vẻ của con gái nhà mình, thì không nhịn được phát sầu.
Bởi vì ngày hôm qua Hoắc Đại Khánh đã nói rõ mọi chuyện với cô, cho nên Lục Hướng Noãn biết người đàn ông trong đại sảnh chính là người bị Hoắc Đại Khánh lừa lúc trước.
Người này vì quá tin tưởng lời nói dối của Hoắc Đại Khánh, đã bảo Hoắc Đại Khánh mang ít tiền về cho mình.
Cho nên vừa rồi khi Lục Hướng Noãn từ nhà tới, đã chuẩn bị sẵn tiền.
Vừa mới gặp mặt, Lục Hướng Noãn lập tức lấy tiền trong túi ra đặt lên bàn.
“Chuyện lần trước là lỗi của cháu, chú đừng trách đại đội trưởng, trả lại chú số tiền này, cảm ơn ý tốt của chú.”
Nhìn gương mặt hiền từ của ông ấy, Lục Hướng Noãn có mấy phần hảo cảm đối với ông ấy, cho nên vẻ mặt cũng dịu dàng hơn chút.
Lý Kiến Bình lại đẩy tiền qua: “Số tiền này cũng không nhiều lắm, cháu cứ nhận số tiền này đi, con gái mà, trong tay vẫn phải có chút tiền.”
Đã cho tiền rồi, đâu có đạo lý lấy lại.
Bức Lục Hướng Noãn trực tiếp dùng đòn sát thủ bắt đầu uy hiếp: “Chú nhận lấy đi, nếu không chuyện chú tới tìm cháu nói, cháu sẽ không đồng ý.”
Cô không thích nợ ân tình của người ta, càng khỏi phải nói vì chuyện tiền bạc.
Hiện giờ cô không thiếu nhất chính là tiền, đối với Lục Hướng Noãn mà nói, chuyện có thể dùng tiền giải quyết, vậy thì không tính là gì.
Chuyện này ít nhiều gì cũng liên quan tới lúc trước Lục Hướng Noãn trúng giải thưởng lớn 1.314 tỷ.
Nếu không chỉ dựa vào số tiền lương khổ sở đi làm việc kiếm được của cô, cho cô trăm lá gan cô cũng không dám ngang tàng như vậy.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu bảo chú phải nói thế nào mới tốt đây…” Lý Kiến Bình lắc đầu nói.
Hoắc Đại Khánh thấy hai người có chút giằng co như vậy, nhanh chóng quay đầu nói với Lý Kiến Bình:
“Bí thư, nhận lấy đi, thanh niên trí thức Lục biết ý tốt của ông là được.”
Lục Hướng Noãn cũng nói như vậy.
Cuối cùng Lý Kiến Bình thấy cô cố chấp như vậy, lúc này mới nhận lấy tiền.
Sau đó hai người mới bắt đầu nói chuyện chính, Lý Kiến Bình nói ra ý đồ mình đến, thấy Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi đồng ý, khỏi phải nói trong lòng vui vẻ cỡ nào.