Giác ngộ của thanh niên trí thức từ thành phố tới đúng là cao.
Lý Kiến Bình âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải vì thanh niên trí thức Lục tranh thủ phần công lao thuộc về cô.
Phải biết rằng cô đã giúp được ngàn ngàn vạn vạn người dân khổ sở lao động.
Ba người trò chuyện, thời gian nhoáng cái trôi qua, lúc này cũng tới giờ ăn cơm, Hoắc Đại Khánh dứt khoát giữ ông ấy ở nhà mình ăn cơm.
Lý Kiến Bình vừa nghe thấy thế vội vàng từ chối, nhưng mà không chống đỡ được nhiệt tình của Hoắc Đại Khánh, cuối cùng vẫn mặt dày ở lại.
Nhưng mà Lý Kiến Bình móc hai phiếu gạo còn có ít tiền trong túi ra cứng rắn nhét vào tay Hoắc Đại Khánh, xem như nộp tiền ăn của ông ấy và Tiểu Hồ.
Nếu không đồng ý mà nói, vậy bọn họ lập tức rời đi.
Hoắc Đại Khánh thấy ông ấy cố chấp như vậy, chỉ có thể nhận lấy tiền.
Lục Hướng Noãn thấy không còn việc của mình, thì muốn đi về nhà, nhưng bị Vương Quế Anh kéo lại.
“Thanh niên trí thức Lục, hôm nay ăn ở nhà thím đi, cháu khỏi cần phải về nấu ăn.”
Vương Quế Anh nhìn Lục Hướng Noãn, nhìn kiểu gì cũng hài lòng, nếu nói bà ấy có điểm nào không hài lòng thì chính là chuyện Lục Hướng Noãn đã đính hôn.
Chẳng qua là vô cùng đáng tiếc cho lão tam nhà mình, không có phúc khí đó, nhưng mà như vậy cũng không chậm trễ bà ấy thích cô gái nhỏ yêu kiều mềm mại như Lục Hướng Noãn.
“Thím, không làm phiền thím, cháu còn…” Lục Hướng Noãn còn chưa nói xong, đã bị Hoắc Đại Khánh cắt ngang.
“Thanh niên trí thức Lục, phiền phức gì chứ, không phiền phức. Hôm nay ở lại đây ăn cơm đi, nếm thử tay nghề cán bột của thím cháu, ăn rất ngon.”
Vương Quế Anh giả vờ tức giận nói:
“Đúng thế, tay nghề cán bột của thím là tuyệt nhất, bình thường thím không dễ làm, vừa vặn lần này cháu may mắn, nhất định phải nếm thử đấy. Nếu không ăn mà nói, vậy thì không nể mặt thím.”
Thực ra ít nhiều gì bà ấy có chút tư tâm, muốn tranh thủ một chút cho lão tam nhà mình, tuy bà ấy biết hi vọng vô cùng nhỏ bé.
Nhưng đều là chút tâm ý của người làm mẹ đối với con trai.
Lý Kiến Bình cũng giúp đỡ khuyên nhủ: “Nếu chị dâu đã nói như vậy, vậy thì càng phải nếm thử. Thanh niên trí thức Lục, cháu nghe thím Quế Hoa cháu đi.”
“Vậy được rồi.” Lục Hướng Noãn biết lại từ chối mà nói, thì không lễ phép, nên thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Nhưng mà cô đã tính toán xong, đợi khi nào có rảnh tặng ít đồ lại, cũng coi như là trả lại.
Thấy Lục Hướng Noãn đồng ý, Vương Quế Anh tung tăng trở về bếp.
Lục Hướng Noãn muốn đi giúp đỡ, lại bị hai con dâu của Vương Quế Anh nơm nớp lo sợ ngăn cản.
Hai bọn họ cảm thấy để thanh niên trí thức Lục xuống bếp nấu cơm cùng bọn họ, là hạ thấp thân phận của cô.
Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ trở về phòng.
Trùng hợp là Hoắc Đại Khánh sợ tẻ ngắt, tính cách của mình thẳng thắn lại va chạm Lý Kiến Bình, nên nhanh chóng kéo Lục Hướng Noãn tới làm sinh động bầu không khí.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn ngồi đó, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể bưng bát nước uống từng ngụm nhỏ.
Vẫn là Lý Kiến Bình mở miệng cắt ngang bầu không khí tẻ nhạt: “Thanh niên trí thức Lục, xuống nông thôn đã quen chưa?”
“May mà có đại đội trưởng giúp đỡ, hiện giờ đã quen rồi ạ.” Khi Lục Hướng Noãn nói chuyện, còn không quên tâng bốc Hoắc Đại Khánh.
Nhưng mà những lời này của cô là thật, lúc trước khi xây nhà, Hoắc Đại Khánh còn tự tay làm lấy hơn cả cô.
Ân tình này, Lục Hướng Noãn vẫn luôn ghi tạc trong lòng, tính toán có cơ hội sẽ trả lại.
Hoắc Đại Khánh vừa thấy Lục Hướng Noãn nói như vậy, thì ngượng ngùng nói: “Thanh niên trí thức Lục, cháu nói những lời này làm gì, chú cảm thấy chú không giúp cháu được gì.”
Lục Hướng Noãn trả lời: “Từ lúc cháu tới đại đội Hồng Kỳ, đại đội trưởng và thím Quế Hoa đã giúp cháu rất nhiều, cháu cũng không biết nên cảm ơn hai người thế nào.”
Mà Lý Kiến Bình thân là bí thư thì ngồi một bên cười không nói gì, đối với đại đội trưởng Hoắc Đại Khánh này, Lý Kiến Bình vẫn luôn tán thành.
Kiên định chịu khó, toàn tâm toàn ý vì đội viên, chẳng qua có chút thiếu dây thần kinh, nói chuyện còn thẳng.
Với tính cách quật cường của ông ấy, đã đắc tội không ít người bên trong công xã.
Vương Quế Anh ở trong phòng bếp khẽ cắn môi, múc một bát bột ngô từ trong tủ bát ra, sau đó bắt đầu nhào bột.
Tốt xấu gì trong nhà cũng có khách tới, ít nhất cũng phải để người ta ăn no.
Ngay sau đó Vương Quế Anh lại bảo con dâu cả đến vườn rau hái ít rau xanh mang tới.