Ngoại trừ lát nữa sẽ ăn, dư lại bà ấy định đợi Lý Kiến Bình rời đi thì để ông ấy mang ít đi.
Trong huyện thành không có chỗ trồng rau, mang ít rau này về còn có thể tiết kiệm được ít tiền, không thể không nói, Vương Quế Anh đã thể hiện rõ hai chữ cần kiệm.
Ba người trò chuyện một lát, không biết sao lại nói tới chuyện Lục Hướng Noãn biết khám bệnh.
Hoắc Đại Khánh thân là đại đội trưởng bình thường nói lời dễ nghe như không cần tiền, lập tức liều mạng khen Lục Hướng Noãn.
Còn nói chuyện cô cứu Tam Ma Tử sắp chết trở về cho Lý Kiến Bình nghe.
Mà khi Lý Kiến Bình biết Lục Hướng Noãn từng học với người ta, biết khám bệnh, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào, lập tức trưng cầu ý kiến của Lục Hướng Noãn.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu có muốn đi làm ở huyện thành không?”
Không có biện pháp, hiện giờ điều kiện kém, tài nguyên chữa bệnh không theo kịp, bệnh viện huyện thành đã thiếu bác sĩ trầm trọng.
Không chỉ huyện bọn họ, những huyện khác gần đây cũng có tình huống này.
Đương nhiên ông ấy cũng không phải người lỗ mãng hấp tấp như vậy, tùy tiện kéo một người nói là mình có thể khám bệnh chữa bệnh trên đường làm bác sĩ, dù sao chính là mạng người, không thể qua loa được.
Nếu Lục Hướng Noãn đồng ý, còn cần đến huyện thành thi, nếu đủ tư cách còn phải trải qua một loạt huấn luyện, cuối cùng nhận lấy chứng chỉ.
Mà toàn bộ lưu trình này, làm rất nghiêm.
Hoắc Đại Khánh thấy ông ấy đào góc tường ngay trước mặt mình thì không vui.
Gương mặt xụ ra y như mặt lừa, Hoắc Đại Khánh còn mắng thầm trong lòng Lý Kiến Bình này đúng là không nói võ đức.
Đồng thời ông ấy lại muốn tát miệng mình hai cái, miệng tiện mà, nhàn rỗi đến mức trứng đau khoe khoang linh tinh trước mặt Lý Kiến Bình làm gì.
Bây giờ thì hay rồi, nhân mã sắp không còn.
Nhưng mà lúc này Hoắc Đại Khánh không dám mở miệng, bởi vì lúc này trong lòng ông ấy có hai người nhỏ đang đánh nhau.
Đó chính là đến huyện thành làm bác sĩ, như vậy chắc chắn mạnh hơn ở nông thôn nhỏ của bọn họ nhiều.
Hoắc Đại Khánh cảm thấy ông ấy không thể ích kỷ như vậy, vì ích lợi trong đội mà cưỡng ép Lục Hướng Noãn ở lại.
Cuối cùng ông ấy quyết định giao quyền lựa chọn cho Lục Hướng Noãn, chỉ cần cô quyết định, vậy thì ông ấy thân là đại đội trưởng sẽ ủng hộ cô.
Trong lòng ông ấy thấp thỏm bất an, nín thở, vẻ mặt khẩn trương nhìn Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn không chút do dự nói:
“Bí thư, cảm ơn ý tốt của chú, nhưng mà cháu đã ở đại đội Hồng Kỳ quen, có tình cảm với bọn họ nên không muốn rời đi.
Hơn nữa với trình độ của cháu hiện giờ, chỉ ở nông thôn khám cảm mạo bệnh vặt còn được, đến bệnh viện huyện thành quả thực là múa rìu qua mắt thợ, trăm triệu không được.”
Lục Hướng Noãn nói rất đường hoàng, thực ra trong lòng cô có tư tâm.
Bởi vì đời trước đi làm ở bệnh viện, cả ngày tiếp xúc với mùi nước sát trùng, thường bị người nhà của người càn quấy khổ không thể tả, cô đã chịu đủ cuộc sống như thế.
Hiện giờ có tiền có lương thực cô chỉ muốn yên tâm thoải mái làm con cá mặn ở niên đại này, sống an nhàn như vậy.
Đại đội Hồng Kỳ tương đối phù hợp với cô, ngoại trừ thu hoạch vụ thu cần cô làm việc ra, những thời gian khác cô ngốc ở phòng y tế khám bệnh cho người ta là được.
Hơn nữa đại đội Hồng Kỳ cộng lại cũng chỉ có ba bốn trăm người, cho dù là sinh bệnh, một ngày chỉ có mấy người.
Đối với cô mà nói vô cùng nhẹ nhàng.
Cho dù cô thường xuyên trộm lười, cũng có thể nói dối với bên ngoài là lên núi hái thuốc, các đội viên cũng sẽ không hoài nghi cô.
Cho nên từ chối phần ý tốt này của ông ấy cũng không có gì đáng trách.
Mà Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thanh niên trí thức Lục không đi, đối với đại đội Hồng Kỳ bọn họ mà nói, chuyện này chính là chuyện tốt, ông ấy cười tươi trên mặt xuất hiện nếp nhăn.
Địa vị của Lục Hướng Noãn trong lòng ông ấy hiện giờ, cho dù là lão tam Hoắc Cảnh Xuyên mà mình thương nhất cũng kém hơn.
Lý Kiến Bình cũng không nghĩ tới mình nói ra chuyện này, vậy mà cô từ chối nhanh như thế.
Trong lúc nhất thời có chút mơ màng, ngây ngốc tại chỗ.
Tiểu Hồ đi cùng Lý Kiến Bình tới đây nghe Lục Hướng Noãn nói như vậy, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy cô gái này nhất định là thiếu tâm nhãn, không có chút đầu óc nào.
Loại chuyện tốt như đến huyện thành làm bác sĩ, người khác đều muốn còn chẳng tới lượt, nhưng đến lượt cô thì hay rồi, không hề nghĩ ngợi từ chối.