Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 423 - Chương 423: Suy Tính Lâu Dài

Không xác định Chương 423: Suy tính lâu dài

Cho nên Lục Hướng Noãn vừa mới đưa tới, Hoắc Đại Khánh đã nhân lúc trời tối bảo vợ mình đưa lại.

Đến lúc này đương nhiên bị người có lòng trong đội để ý, đều ngầm nói linh tinh.

Không dám quang minh chính đại nói, sợ Hoắc Đại Khánh tức giận lại gây khó dễ cho bọn họ, đến lúc đó cuộc sống vốn khổ sẽ càng không có hi vọng.

Cho nên Hoắc Đại Khánh vẫn luôn bận rộn việc trong đội, cũng không biết loanh quanh lòng vòng trong lòng các đội viên.

Vẫn là Vương Quế Anh phát hiện không thích hợp, chỉ ra cho Hoắc Đại Khánh, lúc này ông ấy mới phát hiện mình suy xét không chu toàn.

Vì thế khi Lục Hướng Noãn đưa bột mì trắng lần ba, Hoắc Đại Khánh đã để lại.

Nhưng mà nhận bột mì ngày hôm sau ông ấy mời Lục Hướng Noãn tới nhà ăn sủi cảo nhân cải thảo.

Xem như không chịu để Lục Hướng Noãn ăn một bữa thiệt.

Mà Lục Hướng Noãn thực sự có chút dở khóc dở cười đối với cách làm của Hoắc Đại Khánh.

Ngoài ra Lan Hoa vì cảm ơn Lục Hướng Noãn khiến con dâu của bà ấy có thai, còn đặc biệt mang mấy quả trứng gà từ nhà tới, trừ thứ này còn có hai lạng đường đỏ.

Mà Vương Đại Cương thân là chồng của Hà Hoa cũng không quên đại ân của Lục Hướng Noãn, cho nên ngày hôm sau anh ta xin nghỉ với đại đội trưởng, ngồi xe bò đến huyện thành.

Ngoại trừ nghiến răng mua đồ ăn cho vợ, còn mua một hộp đào vàng cho Lục Hướng Noãn, còn mua thêm cả hai lạng rưỡi bánh cho cô.

Tuy Lục Hướng Noãn nhận lấy, nhưng đều lấy phương thức khác trả lại.

Công việc tách hạt ngô của đại đội Hồng Kỳ, dưới đồng tâm hiệp lực của các đội viên đã sắp tới lúc kết thúc, mà cuối cùng Lục Hướng Noãn cũng chịu đựng đủ cuộc sống dày vò này.

Cô nhìn lõi ngô chỉ to cỡ bàn tay, còn khô quắt trong tay cô, rơi vào trầm tư.

Cô nhớ rõ hình như trong không gian còn có rất nhiều hạt giống ngô cô mua lúc đầu óc động kinh, cô không dùng làm gì, cho nên luôn để trong không gian phủ bụi.

Đến bây giờ Lục Hướng Noãn vẫn còn nhớ rõ lúc ấy chủ quán kia miệng lưỡi khéo léo khiến cô cam tâm tình nguyện mua đủ hạt giống thế nào, chỉ thiếu dọn sạch cửa tiệm nhà ông ta.

Nhưng mà có một chuyện ông ta nói thật, hạt giống ngô chất đống như núi trong không gian của cô, cái gì mà số 8 gì đó, đều là hạt giống ngô sản lượng cao, kháng đổ do nhân viên nghiên cứu nông nghiệp hiện đại tạo ra.

Nếu có thể lấy hạt giống này ra mà nói, có phải có thể cải thiện vận mệnh vất vả chăm chỉ cả năm, còn ăn không đủ no của các đội viên hay không.

Lục Hướng Noãn nhìn đám đội viên vẻ mặt giống nhau, cơ thể sưng vù, mặt ủ mày chau, hiếm khi động lòng trắc ẩn.

Khi Vương Quế Anh tới đây làm việc, bà ấy thấy Lục Hướng Noãn phát ngốc thì cầm ghế thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Hướng Noãn, chỉ thấy bà ấy mở miệng hỏi:

“Thanh niên trí thức Lục, cháu nghĩ gì thế, gương mặt nhỏ nhăn lại.”

Trong khoảng thời gian này mỗi lần tới văn phòng đại đội tách hạt ngô, Vương Quế Anh luôn có dự mưu ngồi gần Lục Hướng Noãn, ngay cả Hoắc Đại Khánh cũng thường nói đùa với Vương Quế Anh.

Nói bà ấy không thể rời khỏi thanh niên trí thức Lục người ta.

Người không biết còn tưởng thanh niên trí thức Lục là con dâu bà ấy ấy chứ, lâu lâu lại hái rau từ vườn nhà mình, còn sợ thanh niên trí thức Lục người ta không cần, cho nên sai mấy đứa bé trong nhà đưa qua cho thanh niên trí thức Lục.

Khi làm việc càng che chở thanh niên trí thức Lục, nếu ai dám nói một câu không phải với thanh niên trí thức Lục, bà già trâu bò nhà mình có thể đi lên đánh nhau với người ta.

Dáng vẻ bao che cho con như vậy, Vương Chí Thành đã không chỉ một lần tới tìm mình nói không phải là bà già nhà ông ấy coi trọng thanh niên trí thức Lục người ta đấy chứ.

Muốn thanh niên trí thức Lục gả cho con trai út nhà ông ấy.

Lần đầu tiên khi nghe Vương Chí Thành nói như vậy, Hoắc Đại Khánh đang uống nước suýt nữa bị sặc, hưởng thọ 56 tuổi.

Vui đùa gì thế, thanh niên trí thức Lục hoàn toàn không hợp với lão tam nhà ông ấy, với bản mặt của lão tam nhà ông ấy, cả ngày thối và lạnh lẽo giống y như hầm băng.

Giống như ai nợ anh 200 tệ không trả, người đi ngang qua nhìn thấy anh đều lạnh đến mức run rẩy.

Không biết lão tam giống ai, ông ấy và vợ đâu giống như thế, sao lại sinh ra đứa con như vậy.

Hoắc Đại Khánh cảm thấy đời trước thiếu nợ anh, đời này tới trả nợ, khiến ông ấy đau đầu muốn chết.

 


Bình Luận (0)
Comment