Hơn nữa cô gái nhỏ ngươi ta xinh đẹp còn nói ngọt như thế, lão tam nhà ông ấy chỉ được cái mặt.
Không còn ưu điểm gì khác, thanh niên trí thức Lục người ta nghĩ quẩn trong lòng cỡ nào mới có thể coi trọng anh.
Nhưng mà Vương Chí Thành không nhìn nổi thường nhắc nhở bên tai ông ấy, vậy mà khiến Hoắc Đại Khánh có chút không chống đỡ được.
Vậy mà trong lòng bắt đầu sinh ra ý nghĩ muốn tác hợp cho Lục Hướng Noãn và lão tam nhà ông ấy.
Nhưng mà cũng phải dò hỏi ý của thanh niên trí thức Lục người ta đã, Hoắc Đại Khánh là loại chỉ cần muốn làm sẽ lập tức làm.
Cho nên ông ấy tính toán khi nào rảnh, sẽ dành thời gian đi hỏi thanh niên trí thức Lục người ta.
“Không sao ạ.” Lục Hướng Noãn lấy lại tinh thần, vẻ mặt tự nhiên nói.
Cô tạm thời đặt kế hoạch này sang một bên, đợi sau này có cơ hội lại nói.
Bởi vì dù sao đại đội Hồng Kỳ rộng như thế, nếu chỉ dựa vào đống hạt giống trong không gian của mình thì cũng không được.
Dù sao dùng hết thì không còn.
Nếu suy tính ích lợi lâu dài mà nói, vẫn nên cần tự mình ra tay học được tạo ra hạt giống.
Như vậy mới có thể phát triển lâu dài.
Vương Quế Anh nói: “Không sao thì tốt, nếu có chuyện gì thì nói với thím, đừng khách sáo.”
“Dạ, thím.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong, thì cúi đầu tách hạt ngô trong tay.
Một lát sau bụng Lục Hướng Noãn đau có chút không chịu nổi, dùng tay ôm bụng, gương mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, giống như giây tiếp theo sẽ ngất xỉu đi.
Mồ hôi to như hạt đậu trên trán rơi xuống.
Là loại đau đớn chưa bao giờ có, Lục Hướng Noãn đau đến mức muốn mắng người.
Nhưng thật ra Vương Hiểu Linh ở bên cạnh vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên Lục Hướng Noãn nhìn ra được Lục Hướng Noãn không thích hợp, sợ tới mức nhanh chóng ném bắp ngô trong tay, đi tới.
“Lục Hướng Noãn, cô sao thế? Cơ thể không thoải mái sao?”
Vương Hiểu Linh vừa nói xong, người xung quanh đều động tác nhất trí nhìn về phía hai người.
Mà Vương Quế Anh vẫn luôn vùi đầu làm việc lúc này mới phát hiện Lục Hướng Noãn không thoải mái.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ khó chịu này của Lục Hướng Noãn, trong lòng bà ấy cũng vô cùng sốt ruột, nhưng không biết nên làm gì mới tốt.
Cũng may lý trí vẫn còn, cuối cùng kéo bừa một người trong phòng bảo bà ấy đi tìm ông già nhà mình tới.
Lục Hướng Noãn muốn nói chuyện, nhưng mà cô đau tới mức không nói nên lời, cô che bụng hơi giãy giụa muốn đứng dậy.
Kết quả giây tiếp theo, Lục Hướng Noãn cảm thấy trời đất quay cuồng ngã xuống đất.
Sau đó cô hôn mê bất tỉnh.
“Thanh niên trí thức Lục.”
“Lục Hướng Noãn.”
…
Trong phòng lập tức loạn thành một nồi chào, mà Vương Hiểu Linh bị dáng vẻ này của cô trực tiếp dọa sợ, ôm Lục Hướng Noãn gọi cô, nhưng mà cho dù gọi thế nào cũng không thể đánh thức cô.
Cô ấy sốt ruột đến mức sắp khóc ra.
Vương Quế Anh và Lan Hoa, còn có những người từng nhận được ân của Lục Hướng Noãn cũng không tốt hơn chút nào.
Trùng hợp là lúc này Hoắc Đại Khánh chạy tới, mọi người giống như thấy được cọng rơm cứu mạng ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Đại Khánh.
Giống như sợ ông ấy chạy mất.
Thấy Hoắc Đại Khánh còn đứng ngây ngốc ở đó, Vương Quế Anh sốt ruột chạy nhanh tới nói:
“Ông già, ông nhanh nghĩ cách đi, thanh niên trí thức Lục đột nhiên ngất đi, hiện giờ gọi mãi cũng không tỉnh.”
Hoắc Đại Khánh nghe bà ấy nói như thế, lại nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Lục Hướng Noãn, lập tức đưa ra quyết định.
Ông ấy bảo hai con trai nhà mình đến chuồng bò nhanh chóng đánh xe bò tới, sau đó ông ấy lại đi viết một lá thư giới thiệu.
Trong túi không có tiền ông ấy biết đến bệnh viện huyện thành khám bệnh mất bao nhiêu tiền, cho nên sau khi về nhà ông ấy không cần nghĩ đã lấy tiền hai vợ chồng tích cóp mua quan tài.
Đợi trở về lại nói với vợ, có lẽ vợ ông ấy sẽ đồng ý.
Lan Hoa thậm chí còn lấy một chiếc chăn trong nhà ra, cũng không chê dơ trải lên xe bò, để lát nữa cho Lục Hướng Noãn nằm lên.
E ngại thanh danh của con gái, Lục Hướng Noãn là do Vương Quế Anh và Lan Hoa khiêng lên xe bò.
Ngoài ra hôm nay gió hơi to, Vương Quế Anh sợ Lục Hướng Noãn đi đường bị gió thổi, cho nên cởi áo khoác trên người ra che cho cô.
Khi bà ấy rút tay về, Lan Hoa nhìn thấy tay bà ấy không thích hợp.
Bà ấy kinh hãi kêu lên: “Quế Anh, sao trên cánh tay bà nhiều máu như vậy?”
“Máu, máu gì cơ?” Vương Quế Anh còn chưa hoàn hồn từ việc Lục Hướng Noãn ngất xỉu, thì nghe Lan Hoa nói như vậy, bà ấy lập tức nhìn về phía cánh tay mình theo ánh mắt Lan Hoa.