Kết quả không nhìn không biết, vừa nhìn bị dọa sợ, cánh tay bà ấy bị làm sao vậy?
Chẳng lẽ là bị thương?
Nhưng mà bà ấy không cảm nhận được đau đớn mà.
Bà ấy móc khăn tay được giặt sạch sẽ trong lòng ra, lau khô máu trên cánh tay.
Chỉ thấy bà ấy hơi nghi ngờ hỏi: “Không bị thương mà, kỳ lạ, máu từ đâu ra?”
“Thím Lan Hoa, trên quần áo thím cũng có.” Lúc này Vương Hiểu Linh cũng phát hiện trên người Lan Hoa cũng có vết máu, nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.
“Lan Hoa, đúng thế, trên người của bà cũng có máu, nhanh cầm khăn tay lau sạch đi, nếu không lát nữa không giặt sạch được đâu.” Vương Quế Anh ném khăn tay đã dùng của mình qua.
Mà Lan Hoa cũng không khách sáo với bà ấy, chẳng qua vết máu đã khô bà ấy không lau sạch được.
Mà khi Vương Quế Anh cúi đầu dịch góc áo cho Lục Hướng Noãn, phát hiện trên tay mình nóng hổi.
Bà ấy lấy tay ra, kết quả phát hiện trên tay rất nhiều máu, như là đả thông mạch Nhâm Đốc, cuối cùng Vương Quế Anh cũng biết rõ máu trên người bà ấy và Lan Hoa từ đâu ra.
E ngại Hoắc Đại Khánh ở phía trước đánh xe bò, mà bà ấy thì cúi đầu nhỏ giọng nói với Vương Hiểu Linh và Lan Hoa.
“Thanh niên trí thức Lục, có lẽ là tới nguyệt sự, cho nên mới đau đến mức ngất xỉu.”
Lan Hoa cúi đầu nhìn chăn dưới mông Lục Hướng Noãn đã có máu lan ra y như đóa hồng mai, cũng hiểu rõ là có chuyện gì.
Tảng đá đè nặng trong lòng hai người cuối cùng cũng mất đi.
Vương Hiểu Linh mở miệng hỏi: “Vậy chúng ta còn đến bệnh viện không ạ?”
Vương Quế Anh nói:
“Đi, đã đi đến đây, đến để bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho thanh niên trí thức Lục. Tới kinh nguyệt còn có thể ngất xỉu, chắc chắn cơ thể có chỗ nào đó không thích hợp.”
Vương Quế Anh nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng mà hiện giờ trong tay không có đồ dùng khi tới kinh nguyệt, Vương Quế Anh sợ lát nữa máu của Lục Hướng Noãn lại làm bẩn chăn của Lan Hoa, cho nên tìm chiếc áo lót dưới mông cho cô.
Mà Hoắc Đại Khánh đánh xe bò rất nhanh, trong vòng tiếng rưỡi đã tới bệnh viện huyện thành.
Sau khi tới thì ngựa không dừng vó vội xuống xe.
Hoắc Đại Khánh đi đăng ký nộp phí trước, đám Vương Quế Anh cõng Lục Hướng Noãn theo sát phía sau.
Lưu Thúy đang xếp hàng lấy thuốc cảm thấy người phía trước bà ấy hơi quen mắt, hình như là con gái bà ấy.
Cho nên bà ấy không rảnh lo xếp hàng lấy thuốc, vội vàng đuổi theo.
Kết quả thật sự là con gái bà ấy.
“Con gái tôi làm sao vậy?” Lưu Thúy tiến lên trước hỏi Vương Quế Anh bên cạnh.
Vương Quế Anh chưa từng gặp bà ấy, cũng không quen biết bà ấy, nghe bà ấy gọi thanh niên trí thức Lục là con gái, nghĩ thầm bà ấy chắc chắn là kẻ lừa đảo.
Nhìn thấy thanh niên trí thức Lục đẹp như vậy, muốn lừa cô sau đó gả cô đến núi sâu rừng già làm vợ của tên ngốc.
Bởi vì thanh niên trí thức Lục từ Bắc Kinh tới, mẹ người ta chắc chắn cũng ở Bắc Kinh, hơn nữa hai người trông không giống nhau một chút nào, Vương Quế Anh nghĩ thầm trong lòng.
Không thể không nói, có đôi khi Vương Quế Anh khá giàu trí tưởng tượng.
Cho nên trong lòng bà ấy tràn ngập cảm giác đề phòng, trong mắt là xa cách nhìn Lưu Thúy nói:
“Đồng chí, bà nhận nhầm người rồi, đây là thanh niên trí thức trong đội chúng tôi, không phải con gái của bà.”
Lưu Thúy thấy bọn họ không tin mình, nhanh chóng giải thích với bọn họ: “Con gái của tôi tôi còn không thể nhận ra sao, con bé là con gái tôi.”
Nhưng mà lần này không chỉ Vương Quế Anh không tin, ngay cả Lan Hoa và Vương Hiểu Linh đi theo tới cũng không tin, vẻ mặt khó coi nhìn bà ấy.
Vương Hiểu Linh nhìn bà ấy vẫn luôn nắm lấy vấn đề này không bỏ, trong lòng có chút tức giận, ngay cả khi nói chuyện cũng kèm theo mùi thuốc súng:
“Đồng chí, bà thật sự nhận nhầm rồi, hiện giờ chúng tôi còn có việc, nếu bà thực sự có chuyện gì lát nữa lại nói.”
Trong khoảng thời gian này Vương Hiểu Linh vì kiếm công điểm, hơn nữa đang thu hoạch vụ thu nên bận muốn chết, lúc trước cô ấy từng gặp Lưu Thúy kết quả bây giờ lại không nhận ra được.
“Thật sự là con gái tôi, đại đội các bà có phải là đại đội Hồng Kỳ hay không?”
“Là đại đội Hồng Kỳ.” Vương Quế Anh lo lắng cho Lục Hướng Noãn, đồng thời còn phải dành thời gian trả lời câu hỏi của bà ấy.
Lưu Thúy vỗ đùi nói: “Như vậy thì đúng rồi.”
Ngay sau đó chỉ Lục Hướng Noãn đang hôn mê nói: “Con gái tôi, Lục Hướng Noãn, là con gái nuôi, trước đó không lâu mới nhận.”