Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 439 - Chương 439: Tiểu Đồng Chí, Cậu Tới Đón Chúng Tôi Sao

Không xác định Chương 439: Tiểu đồng chí, cậu tới đón chúng tôi sao

Chẳng qua lúc trước tới quá gấp, Vương Giải Phóng chỉ nói người nọ mặc quân trang màu xanh lục, ngoài ra không nói gì khác nơi.

Đối với nơi có lượng người rất đông mà nói, như vậy chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Chuyện này khiến Vương Quế Anh sốt ruột đến mức dậm chân: “Lão già, làm sao bây giờ?”

“Đừng vội, đứa bé Giải Phóng nói sẽ có người đón chúng ta ở cổng, chúng ta lại đi tìm xem.” Hoắc Đại Khánh lau mồ hôi ở khóe mắt, sau đó kéo Vương Quế Anh tìm trong biển người.

Mà Hứa Đạt Nhạc mãi mà chưa đón được người cũng không khá hơn chỗ nào, giọng nói sắp kêu khàn cũng không nhìn thấy người.

Nhưng mà anh ta không dám đi, sợ lát nữa bỏ lỡ nên tiếp tục kéo cao giọng nói sắp không nói nên lời kêu to.

Đột nhiên Vương Quế Anh dừng lại không đi nữa.

Hoắc Đại Khánh nói: “Sao lại không đi nữa?”

Vương Quế Anh không lên tiếng, mà lẳng lặng đứng tại chỗ.

Vì đề phòng mình nghe nhầm, lại nghe thêm lần nữa: “Ông già, ông nghe thấy không, có phải có người đang gọi chúng ta hay không.”

“Hoắc Đại Khánh…”

“Vương Quế Anh…”

Hoắc Đại Khánh nghe một lát đúng là vậy, vỗ tay kích động nói: “Đúng thế đúng thế, Hoắc Đại Khánh, Vương Quế Anh, còn không phải là hai ta sao?”

Ngay sau đó hai người chạy nhanh tới chỗ truyền đến âm thanh.

Quả nhiên thật sự có một cậu nhóc mặc quân trang xanh lục, đang gọi tên bọn họ.

Vương Quế Anh cũng mặc kệ Hoắc Đại Khánh, chạy nhanh về phía Hứa Đạt Nhạc nôn nóng hỏi:

“Tiểu đồng chí, cậu tới đón chúng tôi sao?”

Hoắc Đại Khánh tới sau cũng đôi mắt sáng rực nhìn anh ta.

Hứa Đạt Nhạc nói: “Chú và bác gái là cha mẹ của đoàn trưởng Hoắc, Hoắc Đại Khánh? Vương Quế Anh ạ?”

“Đúng vậy đúng vậy, là bọn bác.” Vương Quế Anh liều mạng gật đầu.

“Cháu chào chú bác gái, nhanh đi theo cháu ạ.” Hứa Đạt Nhạc vừa nghe bọn họ nói như vậy, anh ta đang vội nên không rảnh lo ôn chuyện hàn huyên với hai bọn họ, mà dao sắc chặt đay rối đoạt lấy hành lý trong tay Hoắc Đại Khánh.

Ôm vào trong lòng mình, đi trước dẫn đường cho bọn họ.

Mà Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh không chậm trễ nữa, chạy nhanh theo.

“Tiểu đồng chí, bác…” Kết quả Vương Quế Anh còn chưa nói xong, đã bị Hứa Đạt Nhạc cắt ngang: “Bác gái, gọi cháu Tiểu Hứa là được, cháu là cấp dưới của đoàn trưởng Hoắc.”

“Tiểu Hứa, hiện giờ Cảnh Xuyên thế nào?” Vương Quế Anh nghĩ một lát vẫn hỏi ra.

Bà ấy vô cùng sốt ruột, đó là miếng thịt trên người bà ấy mà.

Mà Hoắc Đại Khánh cũng quay đầu nhìn Hứa Đạt Nhạc đang lái xe, sốt ruột trong đôi mắt nhìn không sót gì.

Hứa Đạt Nhạc nắm chặt tay lái một lát, ngay sau đó khôi phục như thường, giọng nói hơi nghẹn ngào:

“Đoàn trưởng Hoắc… Vẫn chưa tỉnh lại.”

Vương Quế Anh nghe anh ta nói như vậy suýt nữa lại ngất xỉu, dùng tay che miệng, lệ rơi đầy mặt.

Mà Hoắc Đại Khánh thì vẻ mặt u sầu, không tốt hơn Vương Quế Anh chỗ nào.

Phát hiện bầu không khí không thích hợp Hứa Đạt Nhạc cũng không dám nói gì nữa, mà dẫm mạnh chân ga dưới chân.

30 phút sau, xe vững vàng đỗ ở cửa bệnh viện quân khu.

Sau khi ba người xuống xe, Hứa Đạt Nhạc ngựa không dừng vó dẫn hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đến phòng bệnh hiện giờ của Hoắc Cảnh Xuyên.

“Cháu chào chú, bác gái.” Lưu Học Kim nhìn thấy hai vợ chồng tóc hoa râm, thân hình lam lũ phía sau Hứa Đạt Nhạc, liếc mắt một cái đoán ra được là cha mẹ đoàn trưởng Hoắc tới, nên nhanh chóng đứng dậy chào hỏi bọn họ.

“Chào cháu.” Hoắc Đại Khánh có chút câu nệ gật đầu.

Mà Vương Quế Anh đã sớm nhào tới trước giường bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên, nhìn lão tam nhà mình như vậy bà ấy khóc không thành tiếng.

“Lão tam, mẹ và cha con tới thăm con, con mau mở mắt ra nhìn cha mẹ đi, lão tam.”

“Lão tam, con tỉnh lại đi, mẹ không bao giờ bức con xem mắt kết hôn nữa.”

“Lão tam, con tỉnh lại đi mà… Lão tam…”

Cái mũi của Lưu Học Kim chua xót, nhưng mà không nghĩ ra nên an ủi thế nào, chỉ có thể đứng trơ ra ở đó.

Mà Hoắc Đại Khánh tuy trong lòng cũng bi thương, nhưng mà cũng biết bệnh viện rộng như vậy rống to cũng không có tác dụng gì, cho nên ông ấy cố nén đau thương trong lòng, đi khuyên nhủ Vương Quế Anh.

Nhưng mà không có tác dụng gì đối với Vương Quế Anh đã đắm chìm trong thế giới của mình.

Vương Quế Anh nhìn con trai nhà mình hôn mê bất tỉnh, vừa khóc vừa lẩm bẩm nói với anh:

“Lão tam, con đừng dọa mẹ có được không, con tỉnh lại mở mắt ra nhìn mẹ đi, mẹ ở ngay trước mặt con này, lão tam.

Lão tam, không phải là con thích thanh niên trí thức Lục sao, con lại không tỉnh, thanh niên trí thức Lục người ta sẽ kết hôn đấy lão tam…”

 


Bình Luận (0)
Comment