Tuy khi tới Vương Quế Anh đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng mà nhìn lão tam nhà mình như vậy, bà ấy làm mẹ vẫn không chịu đựng nổi.
Hoắc Đại Khánh thấy bà ấy như vậy đôi mắt cũng đỏ bừng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng không để nó rơi ra.
Bởi vì ông ấy là chỗ dựa sau lưng lão tam nhà ông ấy, khi anh còn chưa tỉnh dậy, ông ấy tuyệt đối không thể ngã xuống.
Đột nhiên Vương Quế Anh vừa khóc vừa kêu bởi vì không chịu nổi đau đớn, lại ngất xỉu lần nữa.
Chuyện này dọa Hứa Đạt Nhạc và Lưu Học Kim sợ tới mức nhanh chóng đi gọi bác sĩ.
…
Bên ngoài phòng bệnh.
Vương Chí Cường nhìn Hoắc Đại Khánh, đau đớn nói: “Chú Hoắc.”
“Không cần không cần gọi như vậy, cứ gọi tên Hoắc Đại Khánh là được rồi.” Hoắc Đại Khánh vội vàng xua tay, chẳng qua tâm tư của ông ấy đã sớm bay tới trên người Vương Quế Anh và Hoắc Cảnh Xuyên trong phòng bệnh.
Đã ba tiếng trôi qua, bà già còn chưa tỉnh lại.
Nhưng mà Vương Chí Cường cũng không nghe lời ông ấy, mà cố chấp nói: “Chú Hoắc, cháu thay mặt đại đội nói tiếng xin lỗi với chú.”
Sau khi nói xong Vương Chí Cường trịnh trọng khom lưng với Hoắc Đại Khánh.
Chuyện này khiến Hoắc Đại Khánh như đi vào cõi thần tiên sợ tới mức giật mình, ông ấy nhanh chóng vươn tay đỡ lấy anh ta:
“Đồng chí Vương, cháu đừng như vậy, không phải lỗi của các cháu.”
Ngay sau đó giống như lẩm bẩm nói:
“Năm đó khi Cảnh Xuyên cố chấp muốn tiến vào bộ đội, chú đã nghĩ tới sẽ có ngày này. Không thể trách các cháu, thật sự không trách các cháu, là mệnh của Cảnh Xuyên nhà chú không tốt.”
Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi Hoắc Đại Khánh như già đi mấy tuổi, ngay cả lưng cũng còng hơn một chút.
Vương Chí Cường nghĩ một lát nói;
“Đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên là vì yểm hộ chiến hữu chúng cháu rời đi, lúc trước chú giao con trai tới tay chúng cháu, hiện giờ thành như vậy là trong đội chúng cháu có lỗi với bọn chú.”
“Đứa nhóc này không phải kẻ hèn nhát, cuối cùng cũng không làm mất mặt người Hoắc gia bọn chú.” Hoắc Đại Khánh nghe thấy anh ta nói như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên cố nở nụ cười.
Chẳng qua chỉ có bản thân ông ấy biết tươi cười chua xót cỡ nào.
Khi Vương Chí Cường muốn nói gì đó cửa phòng bệnh mở ra, Vương Quế Anh vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.
“Bà già.” Hoắc Đại Khánh biết gần đây bà ấy chịu đả kích quá lớn, sợ bà ấy lại ngất xỉu nên nhanh chóng tiến lên đỡ bà ấy.
“Bác gái.” Vương Chí Cường gọi.
“Đây là?” Hiện giờ cảm xúc của Vương Quế Anh đã ổn định lại, bà ấy phải sống thật tốt đợi con trai tỉnh lại, nếu không con trai tỉnh lại không thấy được bà ấy sẽ sốt ruột.
Vương Chí Cường thân thiện nói: “Bác gái, cháu tên là Vương Chí Cường, cháu và đồng chí Hoắc Cảnh Xuyên là cộng sự.”
Vừa nghe là chiến hữu với con trai, Vương Quế Anh vội vàng nói: “Tiểu Vương, trong khoảng thời gian này thật sự làm phiền cháu, vất vả cho các cháu quá.”
“Không vất vả, không vất vả ạ.” Những chuyện mà bọn họ làm, không thể so được với hành vi việc làm của Hoắc Cảnh Xuyên.
Chỉ mong anh có thể sớm ngày tỉnh lại, anh ta hoài niệm những ngày kề vai chiến đấu với anh trước đây.
Vương Chí Cường đoán trên đường bọn họ tới không ăn uống tử tế, lo lắng bọn họ đói bụng cho nên anh ta trực tiếp dẫn hai người đến căn tin của bệnh viện.
Mới đầu Vương Quế Anh không muốn đi, bởi vì bà ấy muốn ở bên cạnh con trai mình, nhưng mà không chống đỡ được nhiệt tình của Vương Chí Cường, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đi theo.
Sau khi đến căn tin, Vương Chí Cường vội vàng lấy một xấp phiếu lương thực ra, gọi mấy món ăn, ví dụ như thịt kho tàu, trứng xào hành tây…
Đều là mấy món mặn.
Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh nhìn anh ta tiêu nhiều tiền như vậy, khẩn trương bảo anh ta đừng gọi nhiều món ăn như thế.
Bọn họ chỉ có ba người, không ăn hết lại lãng phí.
Nhưng mà Vương Chí Cường vỗ ngực, nói có anh ta, lượng cơm của anh ta lớn, có thể ăn hết, lúc này Hoắc Đại Khánh mới không tiếp tục nói gì nữa.
Nhưng mà Hoắc Đại Khánh lấy tiền trong túi ra đưa cho anh ta, nhưng bị Vương Chí Cường từ chối.
Nói đùa gì thế, cho dù anh ta nghèo tới mấy, bữa cơm này anh ta còn không thể trả nổi sao, càng khỏi phải nói quan hệ giữa anh ta và Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhìn từng món ăn đủ sắc đủ vị đặt trước mặt mình, nếu đổi thành thường ngày Hoắc Đại Khánh và Vương Quế Anh có thể ăn thêm hai bát.
Nhưng mà hiện giờ hai người tâm sự nặng nề, cho dù có đồ ăn ngon vào miệng bọn họ cũng nhạt nhẽo vô vị.