Không biết đại đội bên cạnh lấy đâu ra phân hóa học, hoa màu năm sau phì nhiêu hơn năm trước, rõ ràng cùng là đất nhưng mỗi mẫu hoa màu đều thu hoạch nhiều hơn đội bọn họ 50 cân.
50 cân có khái niệm gì, một nhà ba người thắt lưng buộc bụng cũng có thể ăn được một năm, chuyện này còn chưa tính trong đại đội Hồng Kỳ bọn họ có rất nhiều đất.
Cho nên nam nữ già trẻ ở đây đều dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lục Hướng Noãn.
“Thanh niên trí thức Lục, vì mọi người, cô đồng ý đi.” Trong đám người có đội viên không nhịn được mở miệng.
Mà Vương Chí Thành tuy cũng muốn khuyên Lục Hướng Noãn, nhưng nghĩ tới đây là việc riêng của người ta, nghĩ một lát cuối cùng không mở miệng nói.
Lục Hướng Noãn ghét nhất bị người ta áp đặt đạo đức, chuyện của cô cô muốn làm thế nào thì làm thế đó, không cần người khác nhúng tay vào.
Nhưng mà nhìn gương mặt vì đói khát mà phù thũng biến vàng của bọn họ, không biết vì sao miệng Lục Hướng Noãn giống như dính keo dán, không nói nên lời.
Có thể là tư vị khổ sở khi chịu đói, hay là nghĩ tới những ý tốt cô nhận được khi tới đại đội Hồng Kỳ, lòng tốt mà đời trước cô chưa bao giờ cảm nhận được nên Lục Hướng Noãn đồng ý.
Không phải chỉ là cuộc phỏng vấn sao, cô không đếm xỉa đến, dù sao đến lúc đó bọn họ hỏi cô cứ đáp là được.
Mọi người nghe cô nói như vậy cả đám vỗ tay hoan hô, đủ loại lời nói dễ nghe như không cần tiền truyền ra, điều này khiến Lục Hướng Noãn không thể không sinh ra hoài nghi.
Cô thật sự là người tốt như thế ư?
Không, cô không phải, cô chỉ là một người một lòng muốn tốt với mình.
Lý Kiến Bình chắc chắn cô sẽ đồng ý, quả nhiên thanh niên trí thức này không khiến ông ấy thất vọng.
Thực ra cô không đồng ý, năm nay phân hóa học cũng sẽ phê cho đại đội Hồng Kỳ, bởi vì dù sao nhiều năm như vậy cũng nên tới lượt bọn họ.
Lý Kiến Bình thấy mọi chuyện hoàn thành xong, càng gọi Lục Hướng Noãn ra nói chuyện riêng, đương nhiên cô nam quả nữ nói chuyện cũng không được lắm.
Lý Kiến Bình còn đặc biệt gọi Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử, cùng với Triệu Hồng Mai chủ nhiệm hội phụ nữ cùng đi theo, dặn dò mấy hạng mục cần chú ý với Lục Hướng Noãn xong thì đạp xe đi xa.
Chuyện hôm nay vốn không cần ông ấy tự mình tới, nhưng ông ấy lo lắng.
Về phương diện khác, chính là ông ấy muốn tạo dựng quan hệ tốt với Lục Hướng Noãn, ông ấy cảm thấy thanh niên trí thức này không đơn giản.
Sau khi tiễn Lý Kiến Bình rời đi, Triệu Hồng Mai cảm thấy mình như sống lại, quay đầu nói chuyện với Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, thím nghe còn rất khẩn trương, cháu có khẩn trương không?”
Lục Hướng Noãn lắc đầu, chuyện ngày mai chỉ là chuyện nhỏ đối với cô mà thôi.
Triệu Hồng Mai luôn sang sảng không câu nệ tiểu tiết có chút xấu hổ: “Quả nhiên là thanh niên trí thức từ thành phố lớn tới, không giống với bọn thím, không có tiền đồ chân phát run.”
Ba người trong phòng nghe thấy bà ấy nói như vậy, lập tức cùng nhìn về phía đôi chân run lên của Triệu Hồng Mai.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử kịp phản ứng hành động của mình hiện giờ là đang giở trò lưu manh, vội vàng rời mắt đi.
Quách Cẩu Tử trêu ghẹo: “Triệu Hồng Mai, không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới cũng có lúc bà sợ hãi.”
“Đi đi, đi sang một bên, vậy mà lấy chuyện này ra đùa tôi.” Sau khi Triệu Hồng Mai nói xong, thì hắng giọng một cái nói thêm: “Ông còn không biết xấu hổ nói tôi, vừa rồi khi bí thư Lý nói chuyện, chân ông cũng run rẩy còn gì? Một người đàn ông như ông chỉ có chút tiền đồ như vậy, còn không biết xấu hổ nói tôi, đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi đây… Tôi đây… Tôi đây là kìm nén đi tiểu.” Quách Cẩu Tử thuận miệng bịa lời nói dối.
Dù sao không thể thừa nhận mình không được trước mặt con gái, ông ấy cũng là người sĩ diện.
Quách Cẩu Tử nói xong, chỉ thấy Vương Chí Thành và Triệu Hồng Mai ôm bụng cười lăn lộn, ngay cả Lục Hướng Noãn cũng hơi nhếch miệng mỉm cười.
Người này đúng là thú vị.
Cuối cùng vẫn là Vương Chí Thành đứng ra hòa giải, lúc này hai người mới dừng cãi nhau, nếu không không biết sẽ ồn ào đến ngày tháng năm nào.
“Thanh niên trí thức Lục, ngày mai cháu đừng khẩn trương, cứ phát huy bình thường là được.” Vương Chí Thành vẫn không quên nhắc nhở Lục Hướng Noãn.
Nếu lão Hoắc ở đây mà nói, ông ấy cũng không cần lo lắng như vậy, không biết lão già kia không nói một tiếng đã rời đi là có việc gì.
Ngay cả nói cũng không nói một tiếng, còn cần thanh niên trí thức Lục người ta tới nói với ông ấy.