Đợi Hoắc Đại Khánh trở về, ông ấy nhất định phải nói Hoắc Đại Khánh một trận, Vương Chí Thành âm thầm nghĩ trong lòng.
“Dạ.”
Sau đó Lục Hướng Noãn thấy không còn chuyện gì thì trở về nhà mình, mà ba người còn lại cũng không còn gì để nói, nên đi bận việc của mình.
Khi mặt trời sắp xuống núi, Lục Hướng Noãn làm tổ trong phòng mình ăn mì ăn liền.
Thứ như mì ăn liền nói thế nào đây, luôn là không ăn một bữa, có đôi khi thật sự là rất thèm.
Tuy thứ này ăn không tốt cho sức khỏe, nhưng đối với Lục Hướng Noãn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lắm.
Là cô mới có bệnh, nếu không đủ dinh dưỡng vậy cô sẽ ra tay cải tạo lại, khiến cơ thể trở nên có dinh dưỡng là được rồi.
Lục Hướng Noãn thái cà chua thành hạt lựu xào làm nước sốt, sau đó cho nước vào, đun sôi nước lại thêm tôm bóc vỏ, bào ngư, rau củ các loại vào.
Hiện giờ kinh nguyệt của cô mới đi hai ngày, cho nên phải chú ý một chút, mấy thứ có tính hàn gì đó cô không dám động vào, cho nên gần đây ít uống nước lạnh, bắt đầu chú ý tới việc dưỡng sinh.
Cô vừa ăn mì ăn liền xong chuẩn bị đi rửa bát đũa, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô vội vàng dọn dẹp mớ hỗn độn trên bàn vào không gian.
Ngay cả bát đựng mì đã ăn sạch sẽ cũng thế, tiện tay ném vào không gian, miệng ngậm nước súc miệng không mùi súc miệng mấy lần, đảm bảo miệng không có mùi cô mới dám mở cửa đi ra ngoài.
Không có biện pháp, ai bảo niên đại này mũi người còn thính hơn mũi chó, nếu nhà ai có ít thịt, chỉ mấy phút là bị người ta đào ra.
Có thể nghĩ tới mỗi lần Lục Hướng Noãn ra tay làm thịt, cô chỉ dám nấu ở không gian, bởi vì nấu ở bếp lò nhà mình mùi hương sẽ bay ra ngoài theo ống khói.
“Mọi người đây là?” Lục Hướng Noãn mở cửa ra thì phát hiện là người trong đội, có chút nghi ngờ hỏi.
“Thanh niên trí thức Lục, đây là đồ ăn nhà thím trồng, cháu nhận lấy đi.” Sau khi Vương Tú Lan nói xong thì đặt đồ ăn vào trong sân nhà Lục Hướng Noãn.
“Của thím cũng vậy, cháu đừng ghét bỏ.”
Có thể nói hơn nửa đội trong đại đội Hồng Kỳ đều đến, hết người này tới người khác, ngay từ đầu đã không cho Lục Hướng Noãn cơ hội nói chuyện.
Nhìn đồ ăn trong sân chất cao như núi, Lục Hướng Noãn lập tức hiểu rõ ý đồ đến của các đội viên, bọn họ muốn dùng phương thức của mình tới cảm ơn cô hôm nay đồng ý chuyện của Lý Kiến Bình.
Lúc này Lục Hướng Noãn không biết nên nói gì cho phải, chẳng qua khóe miệng nhếch lên đã bán đứng cô.
Nhưng may mà cô còn có lý trí, biết cuộc sống của bọn họ không dễ dàng gì.
Hơn nữa trong không gian của cô còn có nhiều đồ như vậy, còn không đến mức nảy lòng tham đồ ăn của các đội viên ăn không đủ no.
Lúc này cô hoàn toàn đã quên, lúc trước trước khi xuống nông thôn cô cướp hai nhà ngay cả chuột chui vào còn lắc đầu rời đi.
Cho nên cô hắng giọng nói chuyện: “Tâm ý của mọi người cháu biết rất rõ, nhanh mang đồ về đi ạ.”
Nhưng mà tất cả mọi người không nghe lời cô, cả đám nói trong nhà có việc rồi chạy mất.
“Thanh niên trí thức Lục, đây là ý tốt của các đội viên, không phải là thứ đáng giá gì, cháu hãy nhận lấy đi.”
Vương Chí Thành nhìn các đội viên đưa rau dưa trồng trong nhà mình tới, giúp đỡ khuyên nhủ.
“Như vậy sao được, trong đội đang trong thời gian khó khăn như thế, cháu không giúp được gì thì thôi, sao còn có thể…” Những lời dư lại Lục Hướng Noãn không nói ra.
Biểu cảm trên mặt cô đã nói lên tất cả.
Quách Cẩu Tử đứng một bên không nhìn được, thản nhiên nói:
“Trả lại làm gì, thanh niên trí thức Lục, không phải là chú nói gì cháu đâu, các đội viên tặng cho cháu, cháu cứ yên tâm thoải mái nhận là được, dù sao cháu đã giúp trong đội việc lớn như thế.”
Cuối cùng dưới tình hình chú xô cháu đẩy, Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ nhận lấy ý tốt của các đội viên.
Nhưng mà các đội viên đưa nhiều đồ như vậy cô không ăn hết được, tuy có không gian để 180 năm cũng không hỏng.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không làm như vậy, cô dùng giỏ đựng ít đồ ăn, xách nó đến khu thanh niên trí thức, tính toán làm thuận nước đẩy thuyền.
Bởi vì ở trong đội này, cho dù cô làm thế nào, chỉ cần khi gặp chuyện cô chính là người ngoài, không phải là trong lòng cô hiểm ác, phỏng đoán ác ý.
Mà có đôi khi lòng người là như vậy, nếu liên quan tới ích lợi của bản thân, cha ruột mẹ ruột còn có thể không nhận, huống chi là một người ngoài như cô.