Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 445 - Chương 445: Điểm Đáo Vi Chỉ*

Không xác định Chương 445: Điểm đáo vi chỉ*

(*) Điểm đáo vi chỉ (点到为止): Đây là một câu thành ngữ của Trung Quốc có nghĩa là: Lúc nói chuyện sẽ chỉ nhẹ nhàng chạm đến ranh giới của chủ đề, mà không đi sâu vào đàm luận, nhưng có thể khiến đối phương sáng tỏ ý đồ là đủ rồi.

Sắp tới kiếp nạn kia, Lục Hướng Noãn cần tính toán nhiều hơn cho mình, cho nên cô cần mượn sức mạnh của đám thanh niên trí thức khác.

Chỉ khi người ở khu thanh niên trí thức xoắn chặt thành một sợi dây thừng, mới không bị người ngoài dễ dàng bắt nạt.

Mà cô cũng có thể vững như núi nhỏ sống hơn 10 năm ở thôn này.

Vương Chí Văn ngồi trong sân hóng mát đọc sách nhìn thấy Lục Hướng Noãn tới, đầu tiên là ngây ngốc một lát, ngay sau đó thì hoàn hồn anh ta nhanh chóng đứng dậy:

“Thanh niên trí thức Lục, sao cô lại rảnh rỗi tới đây?”

Anh ta cố ý tăng cao âm lượng nói chuyện, để người trong nhà nghe được anh ta nói.

Quả nhiên những người khác ở trong nhà nghe thấy lời Vương Chí Văn nói, nhanh chóng mặc áo khoác vào ra ngoài.

Mà Lục Hướng Noãn liếc mắt nhìn quyển sách trên tay Vương Chí Văn một cái, phát hiện là quyển “thép đã tôi thế đấy” bản tiếng Anh.

Đôi mắt của cô lập tức co chặt, chau mày nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Vương Chí Văn.

Đương nhiên là Vương Chí Văn cũng chú ý tới Lục Hướng Noãn không bình thường, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm quyển sách trên tay mình, anh ta nghĩ rằng cô có hứng thú với quyển sách này.

Cho nên Vương Chí Văn nhanh chóng khép sách vào, vô cùng hào phóng đưa nó cho Lục Hướng Noãn:

“Thanh niên trí thức Lục, nếu cô cảm thấy có hứng thú thì cầm về đọc đi, Nikolai Alekseyevich Ostrovsky viết quyển này vô cùng hay, tôi đã đọc quyển sách này không dưới mười lần. Mỗi một lần tôi đọc, tôi cảm thấy mình đạt được không ít lợi từ quyển sách này.”

“Không cần.” Lục Hướng Noãn từ chối, bởi vì không lâu sau những quyển sách này sẽ bị cấm.

Đến lúc đó bị đám người kia phát hiện người nào có quyển sách này, người đó sẽ xúi quẩy.

Bọn họ nóng lòng tranh công còn lâu mới nghe anh ta biện giải, bọn họ chỉ tin vào mắt mình nhìn thấy.

“Tôi thấy cô có hứng thú với quyển sách này, tôi cho rằng cô muốn mượn đọc cơ.” Vương Chí Văn nhút nhát sợ sệt lấy sách về.

Sách này là trước khi anh ta xuống nông thôn bạn học tặng cho anh ta, hi vọng anh ta học Pavel Korchagin trong sách, ở trong cuộc sống gian nan không ngừng chiến thắng mình, trở thành người có được ý chí sắt thép.

Mà Đàm Phượng Kiều nhìn ra được bầu không khí không đúng nên nhanh chóng đứng ra hòa giải:

“Lúc trước khi đọc sách tôi đã muốn đọc, nhưng vẫn luôn không mượn được. Thanh niên trí thức Vương, có thể cho tôi mượn quyển sách này được không?”

“Còn có tôi nữa, tôi cũng muốn đọc.” Vương Hiểu Linh cũng mở miệng nói.

Cô ấy là thật sự muốn đọc, lúc trước khi đi học trong tay người nào có quyển “thép đã tôi thế đấy” này, người đó trên cơ bản là có thể đi ngang trong lớp.

Lúc trước nhà cô ấy nghèo, lại có quan hệ không tốt lắm với bạn trong lớp, cho nên luôn không có cơ hội đọc cuốn sách này.

“Cô đọc xong thì đưa cho thanh niên trí thức Vương nhé.” Vương Chí Văn đưa sách qua, mà Đàm Phượng Kiều thì coi như bảo bối ôm vào trong lòng.

Nhìn đám thanh niên trí thức trò chuyện bên ngoài nhưng không có một người tới gọi cô ta, Vương Ngọc Hương ở trong phòng có chút không ngồi yên được, cho nên cô ta giả vờ đi vệ sinh đẩy cửa ra ngoài.

Còn cố ý làm ra động tĩnh lớn, đóng cửa rầm một tiếng thật mạnh, sau đó làm bộ như không có chuyện gì nghênh ngang đi qua trước mắt đám thanh niên trí thức.

Nhưng mà mọi người chỉ nhìn cô ta một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt đi.

Chuyện này khiến Vương Ngọc Hương tức muốn chết, sao bọn họ có thể như vậy, sao lại cô lập cô ta như thế?

Không nghĩ tới vì chuyện của Dương Thiên Chân, Vương Ngọc Hương làm ầm ĩ ở khu thanh niên trí thức mỗi ngày, thanh niên trí thức khác đều đã dùng hết lực nhẫn nại đối với cô ta.

Nếu không phải ở cùng dưới một mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, những người khác đã sớm không nhịn được muốn nổi giận.

“Người trong đội tặng tôi ít đồ ăn, một mình tôi không ăn được nhiều như vậy, nên mang tới cho mọi người cùng ăn.” Vừa rồi Lục Hướng Noãn thấy được rõ ghi hận lóe lên trong mắt Vương Ngọc Hương, nhưng cô ta chỉ là người râu ria mà thôi, cho nên không để cô ta trong lòng.

Nếu cô ta muốn tìm xui xẻo cho mình, không có mắt làm chuyện gì đó không nên đối với mình, vậy thì mình sẽ không mềm lòng ra tay xử lý cô ta.

 


Bình Luận (0)
Comment