Quách Cẩu Tử tự thấy mình đã nói rất nhỏ, chỉ có mình ông ấy mới có thể nghe được, nhưng mà Hách Nhân Gia ở bên cạnh đã nghe thấy hết lời ông ấy nói không bỏ sót một chữ.
Chỉ có điều anh ta cũng không cười nhạo, bởi vì ông ấy nói không sai, thứ này đúng là quá đắt.
Bởi vì mấy thứ này đều là hàng nước ngoài, với trình độ hiện giờ của nước bọn họ, còn chưa có nơi có thể sản xuất ra máy ảnh.
Thật tuyệt biết bao nếu quốc gia của bọn họ có thể nghiên cứu phát triển ra nó, Hách Nhân Gia nghĩ thầm trong lòng.
Làm xong hết mọi chuyện đã giữa trưa, nếu lúc này rời đi cũng không thích hợp, nếu truyền ra chắc chắn sẽ nói là đại đội Hồng Kỳ tiếp đãi không chu đáo.
Người ta từ tận xa tới phỏng vấn, vậy mà không chuẩn bị bữa cơm cho người ta, còn không phải sẽ khiến mọi người chê cười.
Mới đầu Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử muốn mời hai vợ chồng bọn họ đến nhà mình ăn cơm.
Nhưng mà hai người không hề nghĩ ngợi từ chối, bởi vì chuyện gần đây lương thực mất mùa bọn họ cũng biết một chút, biết cuộc sống của các hương thân đều không dễ chịu gì.
Cho nên hai vợ chồng bọn họ không thể gây thêm phiền phức cho mọi người.
Nhưng mà Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử thấy bọn họ từ chối dứt khoát như vậy, không có biện pháp chỉ có thể nhờ Lục Hướng Noãn giúp đỡ.
Lục Hướng Noãn không thể bỏ qua ánh mắt của bọn họ, cộng thêm trong lòng cô thực sự muốn kết bạn với hai người, cho nên cô mở miệng giữ hai người ở lại ăn cơm.
Hách Nhân Gia vừa định mở miệng từ chối, không ngờ tới Khương Tiếu Dung một lòng muốn kết bạn với Lục Hướng Noãn kéo tay, bảo anh ta câm miệng lại.
Trái lại cô ấy tự mình đồng ý.
“Đồng chí Khương, em…” Hách Nhân Gia mất hứng, bởi vì có khi nào vợ anh là người thích chiếm tiện nghi của người khác như vậy.
“Lát nữa nói với anh sau.” Khương Tiếu Dung nhét cuốn sổ vào trong tay Hách Nhân Gia, sau đó đi theo Lục Hướng Noãn, hai người nói cười kết bạn rời đi.
Mà Hách Nhân Gia thì đứng ngây ngốc tại chỗ, thở dài một hơi, vì trở về nhà không bị quỳ ván giặt đồ, anh ta nghĩ một lát vẫn đuổi theo.
Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử về nhà, hai người lấy một ít lương thực ra, tính toán lát nữa mang qua cho Lục Hướng Noãn.
Không thể chiếm tiện nghi của người ta.
Mà Lục Hướng Noãn về nhà tính toán nấu bữa cơm gia đình, bởi vì đối với người trong giới trí thức, cô càng phải đối xử cẩn thận hơn.
Cô lấy một bát bột ngô trong tủ ra, hôm nay cô hào phóng, trái lại không trộn bột cao lương vào trong.
Đúng vậy, cô định nấu một bát mì cà chua, cà chua là ngày hôm qua các đội viên mang tới.
Nhưng không có trứng gà, chỉ có mì.
Đừng nói cô keo kiệt, bởi vì nhà cô không có gà, trái lại trong không gian có trứng gà nhưng không tiện giải thích, cho nên cô không định lấy ra nấu.
Cộng thêm trong giai đoạn hiện giờ, có thể ăn no đã không tệ.
Cũng đừng yêu cầu đông yêu cầu tây, nông thôn đều khó khăn như vậy, càng khỏi phải nói thành phố.
Ít nhất các đội viên có thể trồng rau củ gì đó ở đất phần trăm nhà mình, rảnh rỗi thì có thể lên núi thử thời vận kiếm món ăn thôn quê.
Nhưng ở trong thành phố thì không được, làm chuyện gì cũng cần phiếu, huống hồ ít phiếu ấy cũng không đủ cho cả nhà mấy miệng ăn, cho nên vẫn luôn chịu đói.
Cuộc sống đó còn không tốt bằng sống ở nông thôn, nhưng mà hiện giờ phàm là người, đều muốn cắm rễ ở thành phố.
Khương Tiếu Dung xắn tay áo lên muốn giúp đỡ Lục Hướng Noãn, nhưng mà cô ấy ngồi xổm bên bếp lò còn có thể bị sặc, Lục Hướng Noãn không hề nghĩ ngợi đẩy cô ấy ra ngoài.
Sợ không cẩn thận cô ấy đốt cháy phòng bếp của mình, như vậy ở mặt ngoài cô càng thêm khổ sở hơn.
“Sao em lại ra đây?” Hách Nhân Gia không tiện chen lách cùng một chỗ với hai bọn họ, vốn tránh người ta đồn linh tinh nên anh ta đợi ở bên ngoài.
Khương Tiếu Dung tội nghiệp nói: “Bị thanh niên trí thức Lục đuổi ra ngoài.”
Sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ, ngay cả bếp lửa cũng không biết nhóm, làm hại cô ấy mất mặt trước mặt thanh niên trí thức Lục, quả thực là đã có ý nghĩ đập Hách Nhân Gia một trận.
“Anh quên mất, em không biết nấu ăn.” Hách Nhân Gia vui sướng khi người khác gặp họa nói.
Cả nhà mẹ vợ chỉ có một đứa con là vợ anh ta, giống y như bảo bối trong nhà, quả thực là mười ngón tay không dính nước xuân, trước khi kết hôn chưa từng đến phòng bếp.