Thanh niên trí thức từ thành phố lớn tới đúng là khác biệt, chẳng qua nhân tài tốt như vậy, ở nông thôn đào đất hơi đáng tiếc.
Khương Tiếu Dung cảm thấy hơi đáng tiếc, ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi:
“Thanh niên trí thức Lục có muốn đến tỉnh thành làm việc không? Gần đây tòa soạn báo của chúng tôi đang tuyển người, tôi thấy hình tượng và tài ăn nói của cô đều khá tốt, cô có muốn thử hay không, tôi có thể giúp đỡ tiến cử.”
Không chỉ Hách Nhân Gia ngây ngẩn cả người, ngay cả Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử bên cạnh ông ấy căng thẳng nhìn Lục Hướng Noãn, sợ cô đồng ý đi cùng cô ấy.
Dù sao đại đội Hồng Kỳ bọn họ không thể thiếu cô, còn không biết phải ăn nói thế nào với Hoắc Đại Khánh.
Lục Hướng Noãn nghe thấy thế khóe miệng nhếch lên tươi cười lễ phép, gần đây bị làm sao vậy, cô lại thành bánh trái thơm, trước có bí thư sau có cô ấy.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn biết rất rõ mình muốn gì, hiện giờ ăn uống không lo cô càng không thích mỗi ngày đúng hạn đi làm rồi về.
So với những công việc buồn tẻ nhạt nhẽo đó, Lục Hướng Noãn càng thích ở đại đội Hồng Kỳ hơn, dù sao cô đang làm bác sĩ có tên tuổi trong đội.
Cô làm chuyện gì cũng rất tiện, cho dù thường ngày lười biếng cũng không bị phát hiện, hơn nữa nguyên chủ còn có ông ngoại từng ra nước ngoài, nếu bị người có lòng đào ra thì cô sẽ xong đời.
Ở đại đội Hồng Kỳ dựa vào tay nghề chữa bệnh của cô, ít nhất các đội viên sẽ che chở cô, cho nên Lục Hướng Noãn suy xét cẩn thận hơn.
Nhưng mà Khương Tiếu Dung nhìn cô đến thất thần.
Ôi má ơi, cô gái này quá đẹp, quả thực chính là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm.
Chỉ thấy Lục Hướng Noãn nói:
“Chị Khương, cảm ơn ý tốt của chị, chẳng qua đại đội Hồng Kỳ còn cần em, các đội viên cũng cần em, em tạm thời không thể rời đi, nếu có cơ hội đến lúc đó em lại liên lạc với chị.”
Kết quả Khương Tiếu Dung nghe cô nói như vậy càng thêm kích động, không nghĩ gì cả đã tiến lên nắm lấy tay Lục Hướng Noãn, hơi hưng phấn nói:
“Thanh niên trí thức Lục, tư tưởng giác ngộ của em cao hơn chị, em là tấm gương chị cần phải noi theo. Đúng là vì có trả giá của các em, tương lai Hoa Quốc mới càng ngày càng tốt, sau này chị phải học tập em nhiều hơn mới được.”
Ngay cả Hách Nhân Gia chồng của Khương Tiếu Dung cũng thay đổi cái nhìn đối với Lục Hướng Noãn, trong đôi mắt tràn ngập kính nể.
Dù sao loại chuyện này chính anh ta cũng không làm được, cho nên lập tức nói:
“Thanh niên trí thức Lục, sau này cần tôi giúp chuyện gì thì cứ tới tòa soạn báo của tỉnh tìm tôi, chỉ cần tôi có thể giúp tôi chắc chắn sẽ giúp.”
Lục Hướng Noãn cũng không nghĩ tới mình thuận miệng nói một câu, có thể đưa tới hiệu quả bươm bướm lớn như vậy.
Nhưng cơ hội bày ra trước mắt mình, cô chắc chắn phải nắm lấy, dù sao thêm bạn thì thêm con đường, nhỡ đâu ngày nào đó có việc gì cần bọn họ giúp đỡ.
Bọn họ là phóng viên của tòa soạn báo tỉnh mà.
Cho nên Lục Hướng Noãn nghĩ thông suốt mở miệng nói: “Đây là chuyện em nên làm, huống hồ em cũng phải học tập mọi người nhiều.”
Dứt lời, mấy người cười hiểu ngầm.
Sau khi phỏng vấn xong, Lục Hướng Noãn ngồi trên ghế, Hách Nhân Gia cầm máy ảnh kiểu cũ chụp cho Lục Hướng Noãn, đây là ảnh cần dùng cho đăng báo.
Chủ nhiệm của bọn họ đặc biệt để lại nửa trang báo cho bài phỏng vấn lần này.
“Thanh niên trí thức Lục, đến lúc đó tôi rửa ảnh ra sẽ gửi cho cô một bức.” Hách Nhân Gia chưa từng chụp người nào ăn ảnh như vậy, cho nên vừa rồi không nhịn được chụp thêm một bức.
Lục Hướng Noãn cũng không từ chối ý tốt của anh ta: “Vậy thì cảm ơn anh Hách.”
“Không có việc gì, việc nhỏ thôi.”
Trái lại Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử nhìn máy ảnh treo trước ngực Hách Nhân Gia, vô cùng tò mò.
Bởi vì chưa từng thấy, chỉ nghe qua, trái lại ở thị trấn có tiệm chụp hình, chẳng qua chụp một bức ảnh quá đắt, bọn họ vẫn luôn làm việc trong ruộng nên không nỡ tiêu.
Đừng nói là chụp ảnh, ngay cả bảo bọn họ tiến vào tiệm chụp hình bọn họ đều không dám tiến vào.
Quách Cẩu Tử vò đầu bứt tai hỏi: “Phóng viên Hách, máy ảnh này tách một cái là chụp xong sao?”
Hách Nhân Gia nghe ông ấy nói như vậy, trên mặt cũng không có cười nhạo, trái lại nghiêm túc giải thích với ông ấy:
“Đúng vậy, nhưng mà tôi còn phải cầm về rửa, đợi rửa xong mới có ảnh chụp.”
“Hóa ra phiền phức như vậy, chẳng trách đắt như thế.” Quách Cẩu Tử xem như nghe hiểu máy ảnh giống như hộp sắt kia, nhỏ giọng than thở.