Các đội viên nghe Vương Chí Thành nói xong, cả đám đều nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ kính nể.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu làm tốt lắm.”
“Thanh niên trí thức Lục, cháu giỏi quá.”
“Thanh niên trí thức Lục…”
…
Đám người nói hết câu này tới câu khác, hết người này tới người khác khen Lục Hướng Noãn.
Thậm chí Vương Chí Thành và Quách Cẩu Tử còn ầm ĩ theo mọi người, bảo Lục Hướng Noãn nói một câu cho mọi người nghe.
Lục Hướng Noãn thật sự không muốn nói, nhưng mà mọi người đều nhìn chằm chằm cô như vậy, cuối cùng Lục Hướng Noãn lúng túng nói một câu: Hạnh phúc của mọi người là phải dùng đôi tay của chính mình sáng tạo ra. Mọi người cùng nhau cố gắng, như vậy đại đội Hồng Kỳ chúng ta mới có thể càng ngày càng tốt hơn.
Cô vừa mới dứt lời, trong đám người truyền tới tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Cuối cùng vẫn là Lan Hoa nhìn ra được Lục Hướng Noãn ngượng ngùng, nhanh chóng bảo mọi người rời đi, mỗi người về nhà của mình.
Mà tờ báo của Lục Hướng Noãn, cuối cùng dưới sự đồng ý của Lục Hướng Noãn, Vương Chí Thành mang tờ báo về.
Sau đó làm ít hồ nhão, dán tờ báo lên tường của văn phòng đại đội, như vậy có thể khích lệ đám đội viên học tập Lục Hướng Noãn.
Cố gắng phấn đấu tích cực tiến lên.
Chuyện Hoắc Cảnh Xuyên tỉnh lại bị Hứa Đạt Nhạc miệng rộng truyền ra, cho nên sáng sớm tinh mơ hôm sau trong phòng bệnh của Hoắc Cảnh Xuyên người tới thăm nối liền không dứt.
Mà Vương Chí Cường cũng nhanh chóng sắp xếp công việc, sau đó chạy vội tới.
Tay xách canh cá vợ anh ta đặc biệt làm cho Hoắc Cảnh Xuyên, bồi bổ cơ thể cho anh.
Cá này là ngày hôm qua cha vợ anh ta dẫn theo cậu em vợ, ban đêm lén mang tới, vừa vặn tiện nghi cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Chí Cường là người tùy tiện, cho nên tới đây không gõ cửa mà đẩy cửa vào luôn.
Vương Chí Cường nhìn Hoắc Cảnh Xuyên dựa vào gối đầu, vội vàng quan tâm hỏi:
“Thế nào rồi, cơ thể đỡ hơn chưa?”
Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh đáp lời: “Khá hơn nhiều, vừa rồi bác sĩ Thẩm tới kiểm tra, mấy ngày nữa sẽ có thể xuất viện.”
“Không có chuyện gì vậy thì tốt rồi.” Vương Chí Cường nghe thấy thế, cuối cùng tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.
Ngay sau đó anh ta nói với Hoắc Cảnh Xuyên: “Uống canh cá vợ tôi nấu cho anh đi.”
Anh ta mở hộp cơm ra, múc một bát cho anh.
Mà hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh cũng biết Hoắc Cảnh Xuyên mới tỉnh lại cần bổ sung dinh dưỡng, nhưng hiện giờ trong tay bọn họ không có gì, cho nên da mặt dày không nói câu nào.
Nhưng trong lòng ghi nhớ lòng tốt của Vương Chí Cường, tính toán sau này có cơ hội thì báo đáp lại.
Cánh tay của Vương Chí Cường đã nâng lên, kết quả Hoắc Cảnh Xuyên lại không há miệng uống một ngụm, chuyện này khiến Vương Chí Cường tức điên lên.
Anh ta đặt bát lên bàn, cau mày nhìn Hoắc Cảnh Xuyên vẫn còn đang suy yếu: “Hoắc Cảnh Xuyên, anh muốn thế nào.”
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thoáng qua anh ta, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Bây giờ phía trên sắp xếp cho tôi thế nào?”
Vương Chí Cường nghe anh nói như vậy gương mặt lập tức thay đổi, chỉ thấy anh ta mất tự nhiên nói:
“Có thể có sắp xếp gì, không có sắp xếp gì, khoảng thời gian này anh cứ nghỉ ngơi thật tốt, đợi anh khỏe lại lại về bộ đội.”
Thực ra là anh ta nói dối, bởi vì với tình hình của Hoắc Cảnh Xuyên hiện giờ cho dù khôi phục lại, cũng không khôi phục đến tình trạng như lúc trước.
Cho nên phía trên đã mở họp bàn bạc, đó chính là biên chế về địa phương.
Chẳng qua Vương Chí Cường biết, chuyện này còn tàn nhẫn hơn là giết Hoắc Cảnh Xuyên.
Cho dù Hoắc Cảnh Xuyên bị thương mới tỉnh lại, ánh mắt vẫn sắc bén như mắt ưng, có thể xuyên thấu lòng người:
“Vương Chí Cường, anh biết tôi là người thế nào, tôi muốn nghe anh nói thật.”
Nhiệt độ trong phòng lập tức giảm đi mấy độ, mọi người đều biểu cảm phức tạp nhìn Hoắc Cảnh Xuyên đang nói chuyện.
Mà chân Vương Quế Anh đều đang phát run, sợ Hoắc Cảnh Xuyên biết kết quả xong thì sẽ làm ra chuyện gì đó ngu ngốc.
Vương Chí Cường nhìn dáng vẻ này của anh, nghĩ một lát vẫn nói thật:
“Bên trên nói là biên chế về địa phương, cụ thể có lẽ phải nghiên cứu một lát. Cũng có khả năng tiếp tục ở lại bộ đội làm văn chức, dù sao công lao của anh còn đó, phía trên sẽ không bạc đãi anh.”
Hoắc Cảnh Xuyên nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạo.
Hóa ra Hoắc Cảnh Xuyên anh cũng sẽ có ngày này, đúng là muốn cười.
Nhưng mà cho dù thành ra như vậy, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không hối hận vì quyết định lúc đó, ở dưới cái nhìn của anh mọi chuyện đều đáng giá.