Vương Chí Cường bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, nhanh chóng bổ sung:
“Anh đừng nản chí, hiện giờ y học phát triển như thế, luôn có cơ hội chữa khỏi cho chân anh. Ngày mai tôi lại đi tìm Triệu Lỗi, nhìn xem có thể câu thông với phía trên hay không, cho anh xin nghỉ trước, đợi anh khỏi thì anh lại về đơn vị.”
Hoắc Cảnh Xuyên không nói chuyện, chỉ cảm thấy anh rất mệt, nhắm mắt lại, chẳng qua khi anh nhắm mắt lại trong đầu lại hiện lên bóng dáng thanh niên trí thức kia.
Hoắc Cảnh Xuyên đã cưỡng ép mình không nghĩ tới cô, bởi vì hiện giờ anh đã tàn phế, lấy gì cho cô hạnh phúc, trái lại mình còn liên lụy tới cô.
Hoắc Cảnh Xuyên sẽ không làm như vậy, nhưng anh không khống chế được kích động ở sâu trong lòng mình, không có lúc nào là không nhớ tới cô.
Hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh nhìn thấy con trai mình như vậy thì trong lòng luống cuống, nhìn về phía Vương Chí Cường theo bản năng.
Mà Vương Chí Cường làm cộng sự nhiều năm của Hoắc Cảnh Xuyên đương nhiên không khó đoán trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng mà nói nhiều tới mấy đều có vẻ dư thừa đối với anh lúc này.
Loại chuyện này chỉ có thể cho anh thời gian, để anh tự nghĩ thông suốt mới dễ nói.
“Canh cá để trước mặt cho anh, lát nữa anh nhớ phải uống, vợ tôi hầm cho anh từ sáng sớm, anh biết tính vợ tôi rồi đấy, nếu anh không uống ngày mai cô ấy sẽ giết tới.” Sau khi Vương Chí Cường nói xong, thì dùng tay ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Ngay cả anh ta cũng thế, khi đang chuẩn bị đóng cửa anh ta nghe được Hoắc Cảnh Xuyên đã lâu không mở miệng nói chuyện.
“Xử lý thủ tục xuất viện cho tôi, tôi muốn đi về.”
Vương Chí Cường đang cầm then cửa nghe anh nói như vậy, đứng yên không cử động.
Ngay cả đám Hoắc Đại Khánh ở phía sau Vương Chí Cường đều nín thở, đứng ngây ngốc, không hẹn mà nhìn về phía Vương Chí Cường bên cạnh.
Vương Chí Cường nhanh chóng lấy lại tinh thần coi như không nghe thấy, chuyện này không phải là đang nói giỡn sao.
Mới tỉnh lại đã đòi xuất viện, không muốn sống nữa à, nếu anh ta đồng ý cho Hoắc Cảnh Xuyên xuất viện, vậy anh ta chính là đầu óc có bệnh.
Còn bị bệnh không nhẹ, cho nên anh ta không quan tâm trực tiếp đóng cửa vào.
Vương Quế Anh biết con trai nhà mình tính tình quật cường, chỉ cần là chuyện anh quyết định, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Nhưng thật sự đồng ý với anh mà nói, vậy thì chắc chắn không được, cho nên bà ấy nhìn Vương Chí Cường nhờ giúp đỡ:
“Đồng chí Vương, chuyện này làm sao bây giờ?”
Vương Chí Cường không để bụng nói:
“Bác gái, không sao, anh ấy nói kệ anh ấy, mọi người không cần nghe là được, đợi cơ thể anh ấy khỏe lại rồi nói. Dù sao hiện giờ anh ấy không thể nhúc nhích, không thể làm gì được chúng ta.”
Anh ta rất hi vọng sau này anh tìm anh ta tính sổ, ít nhất anh cũng đã tốt hơn.
“Nghe đồng chí Vương đi.” Hoắc Đại Khánh không nghĩ ra được biện pháp càng tốt hơn, cho nên giúp khuyên nhủ Vương Quế Anh.
Vương Quế Anh nhỏ giọng nói: “Vậy… Được rồi…”
Chẳng qua không hiểu sao trong lòng bà ấy sinh ra chút thấp thỏm.
Vương Chí Cường dặn dò Hứa Đạt Nhạc xong, bảo anh ta chiếu cố tốt đám Hoắc Đại Khánh, mấy ngày nữa Lưu Học Kim sẽ tới thay ca cho anh ta.
Đâu ngờ tới Hứa Đạt Nhạc vừa nghe anh ta nói như vậy, trong lòng không muốn, sợ lát nữa Lưu Học Kim tới cướp công việc thuộc về mình, nhanh chóng đứng ra tỏ thái độ:
“Anh cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ, không cần làm phiền Lưu Học Kim.”
Tốt xấu gì cũng ở chung nhiều ngày như vậy, anh ta vểnh mông lên Vương Chí Cường sẽ biết anh ta có ý gì, cho nên anh ta biết rất rõ loanh quanh lòng vòng trong lòng Hứa Đạt Nhạc.
Vương Chí Cường tiến lên xách cổ áo anh ta, nhân tiện nói: “Tên nhóc cậu.”
Hứa Đạt Nhạc thấy anh ta nhìn thấu tâm tư của mình, cười ha ha lộ ra hai hàm răng, vô cùng hẹp hòi nói với Vương Chí Cường trước mặt:
“Người hướng dẫn, anh đồng ý với tôi đi, đoàn trưởng của chúng tôi không thể rời khỏi tôi, tôi cũng không thể rời khỏi đoàn trưởng.”
Vương Chí Cường liếc mắt nhìn anh ta một cái, tên nhóc này càng ngày càng không nghiêm chỉnh, nhưng mà Vương Chí Cường nể mặt mấy ngày nay anh ta chăm sóc Hoắc Cảnh Xuyên vất vả như vậy, cho nên không tức giận.
“Không được, sau khi cậu về đơn vị còn có sắp xếp khác.”
Một câu đả kích tâm trạng tốt của Hứa Đạt Nhạc xuống đáy cốc, chỉ thấy anh ta mím môi, dáng vẻ vô cùng ấm ức nhìn Vương Chí Cường.