“Cậu nhìn tôi cũng vô dụng, là phía trên sắp xếp, tôi còn có việc nên đi trước.” Vương Chí Cường nói xong, vỗ bả vai Hứa Đạt Nhạc một lát, làm lơ đôi mắt nhỏ của anh ta sau đó xoay người rời đi.
Chẳng qua khi xoay người, trên mặt anh ta lại khôi phục trầm trọng ngày xưa, bởi vì chuyện của Hoắc Cảnh Xuyên thật sự rất khó giải quyết.
Vương Quế Anh ở phía xa thấy gương mặt Hứa Đạt Nhạc nhăn lại, cho nên chạy nhanh tới lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì thế? Ai bắt nạt cháu? Đạt Nhạc.”
“Bác gái… Cháu không thể chăm sóc… Đoàn trưởng… Của chúng cháu…” Hứa Đạt Nhạc nói một lát còn khóc ra.
Mấy ngày nay nước mắt của anh ta giống như không cần tiền, rảnh rỗi là chảy mấy giọt ra ngoài.
Trong lòng Vương Quế Anh vốn vì chuyện Hoắc Cảnh Xuyên không dễ chịu lắm, Hứa Đạt Nhạc lại khóc như vậy, trong lòng bà ấy càng khó chịu cũng chảy nước mắt:
“Cháu đừng khóc, Đạt Nhạc, cháu khóc trong lòng bác gái cũng rất khó chịu. Không thể chăm sóc thì không chăm sóc, ở đây còn có bác và chú cháu mà.”
Hứa Đạt Nhạc khóc nên nói chuyện lắp bắp: “Nhưng mà… Bác gái… Cháu muốn chăm sóc… Đoàn trưởng của chúng ta…”
Có thể là tiếng khóc quá to, y tá châm cứu cho người bệnh ở phòng bên nghe thấy tiếng khóc như vậy, cô ấy lo lắng ảnh hưởng tới người bệnh đang nghỉ ngơi, cho nên chạy nhanh ra ngoài ngăn lại:
“Nơi này là bệnh viện, không phải nhà hai người, muốn khóc thì ra ngoài mà khóc.”
Vương Quế Anh da mặt mỏng nghe thấy thế thì đỏ mặt, ngượng ngùng nhanh chóng xin lỗi y tá.
Có thể là quá mức khó chịu cho nên Hứa Đạt Nhạc hoàn toàn quên mất không thể lớn tiếng ầm ĩ ở bệnh viện, nhìn thấy y tá hung dữ với bác gái của anh ta như vậy, anh ta không nhịn được nổi cáu.
Vừa định tiến lên phản bác hai câu, kết quả khi đối diện với Vương Quế Anh thì lập tức nghẹn lại không nói lời nào, ngay cả khóc cũng là nghẹn ngào không phát ra tiếng.
Cũng may y tá không phải là người thích so đo, nhìn thấy bọn họ biết sai thì nhanh chóng về phòng bệnh, làm tiếp việc của mình.
Vương Quế Anh lấy khăn tay trong túi ra, lau khô nước mắt trên mặt còn khuyên nhủ anh ta:
“Đạt Nhạc, đừng khóc, cháu lại khóc thím sẽ khóc theo cháu mất.”
Hứa Đạt Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Đám Hoắc Đại Khánh dựa theo biện pháp Vương Chí Cường nói, cho dù Hoắc Cảnh Xuyên nổi giận thế nào đều nghiến chặt răng, chính là sống chết không chịu đồng ý cho anh xuất viện.
Mấy ngày đầu còn có hiệu quả một chút, nhưng mà sau này không được, Hoắc Cảnh Xuyên trực tiếp tuyệt thực không ăn gì.
Bởi vì nằm trên giường bệnh vẫn không nhúc nhích, sống cuộc sống cơm tới thì há miệng, áo tới thì vươn tay, lúc nào cũng nhắc nhở anh là một kẻ tàn phế.
Cho dù Vương Quế Anh đau khổ cầu xin thế nào cũng không có tác dụng, bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên một lòng chỉ muốn xuất viện.
Vương Chí Cường biết xong cũng tới đây khuyên nhủ anh hai câu, nhưng mà không có tác dụng.
Mỗi lần chỉ cần anh ta làm thuyết khách, Hoắc Cảnh Xuyên sẽ nhắm mắt lại.
Không muốn nghe anh ta nói chuyện.
Sau này thật sự không có cách nào Hoắc Đại Khánh trực tiếp đi tìm Thẩm Nguy.
Thẩm Nguy lại kiểm tra cơ thể cho Hoắc Cảnh Xuyên, sau khi xác định cơ thể anh không có gì đáng ngại mới chấp thuận cho Hoắc Cảnh Xuyên xuất viện.
Ngày Hoắc Cảnh Xuyên xuất viện, Đoạn Tiểu Vi biết được tin đã tới, khi cô ta thấy Hoắc Cảnh Xuyên từng khí phách hăng hái hiện giờ trong mắt ảm đạm không có ánh sáng, cơ thể gầy ốm thì không nói nên lời.
Giống như có một con dao đâm mạnh lên đầu quả tim của cô ta.
Cho nên cô ta bật thốt lên theo bản năng: “Hoắc Cảnh Xuyên, những lời lúc trước em nói vẫn còn tính, anh đồng ý không?”
Những người khác đều không hiểu gì nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà đương nhiên Hoắc Cảnh Xuyên biết cô ta nói về phương diện kia, chỉ thấy anh lắc đầu.
Đoạn Tiểu Vi không nghĩ tới hiện giờ anh đã như vậy vẫn từ chối cô ta, gương mặt tái nhợt, cơ thể hơi run rẩy nói:
“Vậy được rồi, anh trở về nhớ chăm sóc mình thật tốt.”
Hoắc Cảnh Xuyên đáp một tiếng: “Ừm.”
Tuy đứng một bên, đều là phụ nữ Vương Quế Anh nhìn là hiểu.
Chẳng qua nhìn hiểu thì thế nào, cô gái này trông không tệ, là nữ xinh đẹp nhất bà ấy từng thấy trên đời này ngoại trừ Lục Hướng Noãn.
Nếu là lúc trước Hoắc Cảnh Xuyên còn chưa sinh bệnh, Vương Quế Anh chắc chắn sẽ nghĩ tới việc tác hợp hai bọn họ.
Nhưng mà hiện giờ không được, thật sự ở bên nhau như vậy mới là Hoắc gia bọn họ không phải người.