“Bác gái, bác nói cảm ơn làm gì, như vậy quá khách sáo. Lão Vương và Cảnh Xuyên là anh em tốt, cho nên Cảnh Xuyên giống như em trai cháu, hai bác tới đây cứ coi như là ở nhà mình, đừng khách sáo với cháu.” Sau khi nói xong Lưu Hiểu Mông cười hào sảng.
Thấy cô ấy như vậy Vương Quế Anh không tiếp tục ngượng ngùng nữa, mà xắn tay áo lên đến phòng bếp giúp đỡ.
Mới đầu Lưu Hiểu Mông không đồng ý, dù sao tới cửa là khách, đâu nghĩ tới Vương Quế Anh dùng những lời Lưu Hiểu Mông vừa nói nói lại cô ấy.
Chuyện này khiến Lưu Hiểu Mông dở khóc dở cười, cuối cùng đồng ý với bà ấy.
Nhưng mà chỉ dám để bà ấy làm trợ thủ, còn xào rau gì đó cô ấy tự mình làm.
Mà những người khác huấn luyện xong đều tới đây, nhìn hai chân bị thương của Hoắc Cảnh Xuyên, mọi người đều vô cùng ăn ý không nói tới.
Sợ đụng tới chuyện đau lòng của Hoắc Cảnh Xuyên.
Trái lại nói đông nói tây, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì ngồi bên cạnh lắng nghe, im lặng không nói.
Từ lúc anh tỉnh lại đã như vậy, giống như muốn ngăn cách mình với thế giới, trở nên càng thêm lạnh như băng hơn trước.
Dáng vẻ người sống chớ tới gần.
Trên mặt những người khác cũng cố giả vờ vui sướng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Hoắc Cảnh Xuyên trong lòng đều khó chịu muốn chết.
Diễn một lát bọn họ không diễn nổi nữa, cuối cùng nhiệt độ trong phòng giảm tới 0 độ.
“Mọi người chuẩn bị ăn cơm thôi.” Cũng may tiếng gào của Lưu Hiểu Mông phá vỡ cục diện xấu hổ, mọi người nhanh chóng giúp đỡ khiêng Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trước bàn.
Vương Tự Kiện mang một chai rượu trắng từ nhà tới, chính là vì tiễn đưa Hoắc Cảnh Xuyên, rót mỗi bát cho mỗi người.
Khi đến lượt Hoắc Cảnh Xuyên anh ta dừng lại, vừa định rút tay về.
Nhưng bị Hoắc Cảnh Xuyên dùng tay đè lại, chỉ thấy môi mỏng của anh hé mở: “Rót.”
Vương Tự Kiện ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, mở miệng khuyên bảo: “Cảnh Xuyên, anh mới ra viện cơ thể còn chưa khỏe hẳn, khoan hãy uống. Đợi sau này chúng ta lại uống, dù sao còn nhiều thời gian mà.”
“Đúng thế, Cảnh Xuyên, sau này anh em chúng ta lại cùng nhau uống.” Vương Cương cũng đứng ra giúp giảng hòa.
Tuy những người khác không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Đâu ngờ tới Hoắc Cảnh Xuyên không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Tự Kiện, im lặng không nói như vậy còn áp lực hơn nói chuyện.
Vương Tự Kiện vẫn luôn hơi sợ Hoắc Cảnh Xuyên tay run rẩy, không nhịn được rót đầy bát cho anh.
“Lão Vương, anh…” Vương Cương còn chưa nói xong, thì thở dài.
Lúc này Vương Tự Kiện mới kịp phản ứng vừa rồi mình làm gì, vì thế nhanh chóng vươn tay đoạt bát rượu trong tay Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng không ngờ chậm một bước, chỉ thấy Hoắc Cảnh Xuyên vùi đầu uống hết bát rượu mạnh kia, không để lại một giọt.
Vương Tự Kiện trợn tròn mắt.
Trái lại Hoắc Đại Khánh ngồi bên cạnh Hoắc Cảnh Xuyên biết đau khổ trong lòng con trai nhà mình, mở miệng nói:
“Chỉ uống một bát, không sao đâu.”
Uống cũng đã uống, mọi người cũng không thể ấn bụng anh bắt anh nhổ ra, cho dù bọn họ có ý nghĩ này, cũng không có lá gan đó.
Dù sao bọn họ còn chưa chán sống, muốn đi gặp Diêm Vương sớm.
Cho nên những người khác không dám uống rượu trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên nữa, cuối cùng Vương Chí Cường tịch thu chai rượu của Vương Tự Kiện.
Mắt không thấy tim yên tĩnh.
Khi ăn cơm mọi người tận dụng mọi thứ nói chuyện với Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên tâm trạng không tốt vẫn luôn không nói được mấy câu.
Nhưng thật ra Hoắc Đại Khánh nói không ít lời, con trai không được chỉ có thể để cha ra sân, không thể khiến bầu không khí tệ đi được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới thời gian huấn luyện buổi chiều, cho nên đám Vương Tự Kiện không thể không rời đi, bọn họ còn có nhiệm vụ trong người.
Nếu mặc bộ quần áo này trên người, vậy thì bọn họ phải gánh vác trách nhiệm đó, bảo vệ tổ quốc của bọn họ.
Trước khi bọn họ rời đi, đám người do Vương Cương dẫn đầu nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, giọng nói trầm thấp nghiêm túc nói:
“Người anh em, mọi người ở đây đợi anh trở về.”
Sau khi nói xong đôi mắt cả đám đỏ lên, đều nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, chẳng qua chưa tới lúc đau lòng.
Hiện giờ đứng trước mặt bọn họ là chiến hữu tốt, anh em tốt từng vào sinh ra tử, đột nhiên xảy ra biến cố sao bọn họ có thể thừa nhận.
“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nói xong, cố nở nụ cười.
Mọi người nhìn dáng vẻ cố kiên cường của anh, không nhịn được chảy nước mắt.