Vương Chí Cường không nhìn nổi cả đám giống y như đàn bà, dông dài nói lảm nhảm, cho nên anh ta lau khô nước mắt mình trước, sau đó mở miệng nói:
“Làm gì thế, cả đám thu hồi nước mắt lại cho tôi, Cảnh Xuyên lại không phải không còn. Sau này anh ấy còn về bộ đội, đến lúc đó chúng ta vẫn là chiến hữu tốt còn có thể kề vai chiến đấu cùng nhau, hiện giờ chỉ là vấn đề thời gian.”
Ngay sau đó anh ta quay đầu dùng tay đấm ngực Hoắc Cảnh Xuyên, chẳng qua không khống chế tốt lực, cộng thêm anh ta đã quên trên ngực Hoắc Cảnh Xuyên còn có vết thương.
Cho nên một quyền đánh xuống, sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên thay đổi, nhưng anh ngoại trừ kêu lên một tiếng thì không kêu đau.
Chẳng qua Vương Chí Cường không chú ý tới sắc mặt Hoắc Cảnh Xuyên thay đổi, trái lại còn cổ vũ anh:
“Nếu anh là anh em tốt của tôi thì tỉnh táo một chút, lấy ra khí phách của đàn ông, trở về chăm chỉ rèn luyện, tranh thủ năm sau có thể về đơn vị. Tôi, Cương Tử, còn có bọn họ, tất cả chúng tôi đều ở đây đợi anh trở về.”
Những người khác nghe Vương Chí Cường nói như vậy, lập tức dùng tay áo lau khô nước mắt, sau đó ánh mắt kiên định nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu.
Nhìn dáng vẻ của con trai nhà mình hiện giờ khiến Hoắc Đại Khánh vui sướng muốn chết, che miệng không dám cười ra tiếng.
Vừa rồi khi lưu Hiểu Mông nấu ăn, đặc biệt gói bánh bao với mấy quân tẩu khác, chẳng qua là bột ngô nhân cải thảo đậu hũ.
Nấu tổng cộng 15 cái, đám Lưu Hiểu Mông luyến tiếc ăn, gói hết lại bảo Vương Quế Anh mang đi.
Chính là sợ bọn họ ở trên xe lửa ăn không ngon, chẳng qua vừa mới đầu tháng, Lưu Hiểu Mông đã tiêu xài phung phí.
Thế cho nên hai tháng kế tiếp, cả nhà bọn họ đều cùng nhau ăn cỏ ăn trấu.
Hôm nay Vương Chí Cường muốn tiễn Hoắc Cảnh Xuyên nên xin nghỉ một ngày, dẫn theo Hứa Đạt Nhạc đến nhà ga tiễn Hoắc Cảnh Xuyên.
Khi đợi xe anh ta vẫn luôn lải nhải mãi, không có dấu hiệu dừng lại, Hứa Đạt Nhạc nghe lỗ tai đã sắp mọc kén.
Hứa Đạt Nhạc nghĩ thầm trong lòng: “Chẳng trách anh ấy có thể làm người hướng dẫn, chỉ riêng công phu miệng lưỡi này, mình học trăm năm cũng không học được.”
Nhưng anh ta lựa chọn câm miệng, thứ nhất là Vương Chí Cường đang cổ vũ đoàn trưởng của bọn họ cố lên.
Thứ hai là anh ta không muốn mọi người đi hết, anh ta bị nắm lỗ tai học tiết tư tưởng chính trị.
Lúc đó muốn chạy cũng không chạy thoát, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng đó, tư vị nghe anh ta giảng đạo lý quá khó tiếp nhận.
Thật sự là người hướng dẫn giống y như mẹ già, đời này Hứa Đạt Nhạc chưa từng gặp người nào giỏi ăn nói như thế.
Khi xe lửa đám Hoắc Cảnh Xuyên ngồi tới, lập tức sắp xuất phát cho nên Vương Chí Cường thức thời câm miệng lại.
Anh ta và Hứa Đạt Nhạc giúp đỡ Hoắc Đại Khánh xách túi lớn túi nhỏ hành lý lên xe, bên trong có đồ, ví dụ như sữa mạch nha gì đó, đều là mọi người góp tiền góp phiếu nhờ vợ anh ta đến cửa hàng bách hóa mua.
Chính là sợ Hoắc Cảnh Xuyên trở lại nông thôn ăn không đủ dinh dưỡng, mấy thứ này đều là đồ bồi bổ cơ thể anh.
Ngoài ra niệm tình trên người Hoắc Cảnh Xuyên có thương tích, cho nên ba vé xe đều là giường năm, còn ngay cạnh nhau, chính là vì tiện cho hai vợ chồng già dễ chăm sóc Hoắc Cảnh Xuyên trên xe.
Thực ra mua vé xe lửa còn có Đoạn Tiểu Vi âm thầm giúp đỡ, là cô ta đặc biệt đi cầu xin cha mình, bảo ông ta tìm người dựa vào quan hệ mua.
Chẳng qua ngoại trừ Đoạn Tiểu Vi và cha cô ta, những người khác đều không biết.
Ba người mới đặt hành lý xuống xong, Vương Chí Cường nghe thấy tiếng còi của xe lửa.
Anh ta biết không còn kịp nữa, nhanh chóng móc đồ trong túi ra, sau đó lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai cứng rắn nhét vào trong tay Hoắc Đại Khánh.
Vương Chí Cường lập tức dẫn Hứa Đạt Nhạc chạy đi không thấy bóng dáng, thực ra là hai người đã tìm chỗ trốn, sợ ông ấy trả lại cho bọn họ.
Đợi khi Hoắc Đại Khánh thấy rõ đồ trong tay, ông ấy sợ tới mức suýt nữa ném xấp tiền trên tay đi.
Số tiền này như củ khoai lang phỏng tay.
Chỉ thấy ông ấy lập tức dùng khăn tay gói lại, muốn xuống xe đuổi theo bọn họ nhưng không còn kịp nữa, bởi vì cửa xe đã bị nhân viên tàu đóng lại.
Hoắc Đại Khánh quay đầu, biểu cảm phức tạp nhìn đồ trong tay, không biết nên làm sao mới tốt.
Vẫn là Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng bảo ông ấy nhận lấy, chuyện khác không cần ông ấy quản.