Con người Lan Hoa không có ý xấu gì, ở nông thôn không có phương tiện giải trí, cho nên thích nói đông đoán tây về chuyện của người khác, có thể nói là ở trong đội này không có chuyện gì có thể giấu giếm được bà ấy.
Nhưng con người bà ấy cũng thông minh, biết chuyện gì nên nói chuyện gì không thể nói, cho nên nhân duyên ở trong đội tốt hơn Vương Đại Loa ở đầu đông của đội nhiều.
Mọi người có chuyện gì cũng thích nói với bà ấy.
Lục Hướng Noãn lắc đầu, bày tỏ không biết.
Nhưng không biết vì sao, trong đầu Lục Hướng Noãn sẽ xuất hiện cảnh trong mơ vào khoảng thời gian trước, không phải liên quan tới anh đấy chứ.
Nghĩ tới đây Lục Hướng Noãn cảm thấy cô nhất định là bị động kinh, đầu óc bị thiểu năng trí tuệ một lát, muốn đàn ông muốn đến điên, sẽ coi trọng một tên háo sắc để ý tới dung mạo của cô như vậy.
Ngay sau đó cô điên cuồng ném anh ra sau đầu, nửa cưỡng ép không cho mình nghĩ về anh.
Ngay sau đó Lục Hướng Noãn sốt ruột về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, cho nên lo lắng lát nữa cô nói chuyện không dứt không biết dừng, nên nhanh chóng nói:
“Thím, thuốc này thím nhanh mang về đun cho chị Hà Hoa đi, đứa bé trong bụng chị ấy không đợi kịp.”
Lục Hướng Noãn vừa nói như vậy, Lan Hoa thực sự câm miệng lại, nhanh chóng xách theo mấy túi thuốc về nhà.
Hiện giờ Hà Hoa là thịt trên đầu quả tim của bà ấy, không thể qua loa được.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn bóng dáng bà ấy rời đi, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngay sau đó đóng cửa về phòng.
Phú Quý dựa vào cửa phòng cô thấy Lục Hướng Noãn đã trở về, nhanh chóng đứng dậy, cái đuôi lắc lư chạy tới trước mặt Lục Hướng Noãn làm nũng.
Lục Hướng Noãn bị nó trêu chọc rất vui sướng, ngay sau đó lấy màn thầu trắng tinh trong không gian ra đút cho nó.
Phú Quý cũng rất cấp lực, tiến lên cắn một miếng, khóe mắt Lục Hướng Noãn tràn ngập ý cười vuốt bộ lông trơn bóng của nó, nó thường xuyên khiến cô cảm thấy chó còn tốt hơn con người nhiều.
Ít nhất trung thành, sẽ không phản bội cô, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cô.
Trải qua một vòng lộ trình, cuối cùng đám Hoắc Đại Khánh cũng tới.
Mà Vương Giải Phóng xin nghỉ một ngày từ buổi sáng đến bây giờ vẫn luôn ngồi xổm ở cổng xe lửa canh giữ, chỉ sợ mình không đón được người.
Anh ta nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng thấy được Hoắc Cảnh Xuyên được người ta cõng trong đám người.
Còn có Lưu Thúy xách túi lớn túi nhỏ trong tay.
Vương Giải Phóng thấy thế chạy chậm tới, khi anh ta nhìn Hoắc Cảnh Xuyên ở khoảng cách gần đột nhiên đôi mắt của anh ta đỏ lên.
Sợ lát nữa anh ta không có tiền đồ khóc thành tiếng, nên nhanh chóng quay đầu đi, khàn giọng nói với Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh:
“Chú, để cháu cõng cho.”
Hoắc Đại Khánh biết chân anh ta không tốt, vội vàng từ chối: “Không cần không cần, chú cõng được.”
Sau khi nói xong thì cõng Hoắc Cảnh Xuyên trên lưng rời đi.
Mà Vương Giải Phóng không có biện pháp thì không nói hai lời đoạt lấy đồ Vương Quế Anh xách trong tay, sau đó sải bước nhanh chóng đuổi theo.
Mà Vương Quế Anh thì sửng sốt tại chỗ, nhìn hai tay trống rỗng cảm thán: “Đứa nhỏ này, đúng là quá thành thật.”
Ngay sau đó sợ mình lại bị lạc mất, Vương Quế Anh chưa từng đi xa nhà như vậy không hề nghĩ ngợi đuổi theo.
Hiện giờ đã là giữa trưa, cho nên Vương Giải Phóng dẫn theo đám Hoắc Đại Khánh đến Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Mỗi người một bát mì, lấp đầy bụng xong mới về nhà.
Mà trong quá trình này Vương Giải Phóng thì muốn nói lại thôi nhìn Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng không dám nói gì, sợ mình không giỏi ăn nói lại nói linh tinh.
Chẳng qua trong lòng khó chịu cỡ nào chỉ có chính anh ta biết, một người đang khỏe mạnh lại thành tàn phế, đổi lại là người nào trong lòng cũng không dễ chịu.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên cách nhà càng gần trong lòng càng khủng hoảng, trái tim giống như bị ai đó bóp chặt không nói một lời.
Cuối cùng lăn lộn lâu như vậy cũng thấy được đại đội Hồng Kỳ, Vương Quế Anh quay đầu nói với Hoắc Cảnh Xuyên:
“Lão tam, chúng ta về đến nhà rồi.”
Hoắc Cảnh Xuyên đáp một tiếng: “Ừm.”
Xe không dừng lại lái thẳng tới nhà Hoắc Đại Khánh mới dừng, khi Vương Giải Phóng định đón Hoắc Cảnh Xuyên xuống xe, Lục Hướng Noãn mới bắt mạch cho Hà Hoa xong đi ngang qua cửa nhà bọn họ.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đã sớm chú ý tới cô, muốn né tránh theo bản năng, trong tiềm thức không muốn cô nhìn thấy mình như kẻ tàn phế như vậy.
Nhưng mà rất rõ ràng, đối với Hoắc Cảnh Xuyên cơ thể không tiện mà nói anh không đi được, chỉ có thể dựa vào lưng Vương Giải Phóng, quay đầu đi.
Lòng bàn tay nắm chặt vẫn luôn chảy mồ hôi.