Gặp phải cũng đã gặp phải, nếu không chào hỏi thì có vẻ mình không lễ phép, đặc biệt là cả nhà Hoắc Đại Khánh còn từng giúp cô không ít.
Cho nên Lục Hướng Noãn tiến lên thoải mái hào phóng chào hỏi bọn họ, vô cùng tự nhiên lướt qua Hoắc Cảnh Xuyên.
Cô lựa chọn làm lơ anh.
Chẳng qua khi đôi mắt liếc thấy chân dán thuốc dán của Hoắc Cảnh Xuyên, thì chau mày một lát.
Xem ra anh bị thương rất nghiêm trọng, ngay sau đó lại nghĩ chuyện này không liên quan tới mình, lông mày nhíu chặt lập tức giãn ra.
Hoắc Đại Khánh ở bệnh viện chăm sóc nhiều ngày như vậy, đương nhiên là biết lão tam nhà mình có ý với thanh niên trí thức Lục.
Nếu đổi thành lúc trước, ông ấy hạ mình cũng muốn tranh thủ một chút cho anh trước mặt Lục Hướng Noãn, nhưng mà hiện giờ không được.
Không thể hại một cô gái tốt như vậy, tuy trong lòng ông ấy cũng biết rõ, cho dù lão tam nhà mình không sinh bệnh Lục Hướng Noãn cũng có chút chướng mắt.
Chỉ thấy Hoắc Đại Khánh nghĩ thông suốt vẻ mặt mất tự nhiên bắt đầu nói chuyện với Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu đi đâu thế?”
Lục Hướng Noãn nâng hộp thuốc nhỏ do cô tự chế nói: “Cháu mới từ nhà chị dâu Hà Hoa ra, đang chuẩn bị trở về ạ.”
Ngay khi Hoắc Đại Khánh định tiếp tục nói gì đó, thì nghe thấy Hoắc Cảnh Xuyên truyền tới tiếng ho khan.
Vương Quế Anh xách theo hành lý ở bên cạnh lập tức hiểu ý con trai, cho nên tiến lên cướp lời Hoắc Đại Khánh, nói với Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, trong nhà còn có chút việc, hôm nào rảnh thì tới nhà chơi nhé.”
“Không sao ạ, thím, thím và chú bận việc đi ạ, cháu cũng cần nhanh chóng về nhà.” Sau khi Lục Hướng Noãn nói xong thì vội vã rời đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên dựa vào lưng Vương Giải Phóng thì ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Hướng Noãn đi xa không chớp mắt.
Lúc này trái tim của anh đau đớn, đau đến mức gương mặt anh tái nhợt, giống như ngay sau đó sẽ ngất xỉu.
Mà Vương Quế Anh vẫn luôn chú ý tới con trai thấy được, cho rằng cơ thể anh không thoải mái:
“Lão tam, khó chịu chỗ nào à?”
Mà Hoắc Đại Khánh và Vương Giải Phóng nghe bà ấy nói như vậy, cũng khẩn trương nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.
Trái tim Hoắc Cảnh Xuyên đau đến mức anh đã không nói nên lời, chỉ có thể cứng họng lắc đầu.
Không sao, như vậy cũng tốt, nhưng mà như vậy giống như có người lấy con dao xẻo trái tim của anh.
Chẳng qua người sáng suốt đều có thể nhìn ra anh đang nói dối, nếu không sao anh sẽ có dáng vẻ như vậy ư?
Vương Quế Anh quá khẩn trương không để ý chuyện gì, nói với Hoắc Đại Khánh:
“Ông và Giải Phóng nhanh đưa lão tam về phòng, tôi đi gọi thanh niên trí thức Lục, để con bé tới đây xem Cảnh Xuyên có vấn đề gì.”
Nói hết câu bà ấy sốt ruột hoảng hốt rời đi, mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy mẹ anh muốn đi tìm Lục Hướng Noãn thì lập tức nóng nảy.
Anh không muốn Lục Hướng Noãn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh hiện giờ, vội vàng gọi bà ấy, kết quả quá sốt ruột trong lúc nhất thời không thừa nhận nổi, Hoắc Cảnh Xuyên ngất đi.
Chuyện này khiến Vương Giải Phóng và Hoắc Đại Khánh bị dọa sợ không nhẹ, hồn đã sắp bị anh dọa không còn, nhanh chóng đưa Hoắc Cảnh Xuyên trở về phòng.
Lục Hướng Noãn vừa đến nhà còn chưa ngồi nóng mông, thì thấy Vương Quế Anh tới đây tìm mình.
Vừa nghe là khám bệnh cho Hoắc Cảnh Xuyên, Lục Hướng Noãn muốn từ chối theo bản năng.
Nhưng mà khi thấy Vương Quế Anh sợ đến mức khóc ra, Lục Hướng Noãn nuốt những lời muốn nói vào bụng, quyết định đi theo bà ấy một chuyến.
Cũng coi như là trả nợ ân tình lúc trước cô nợ nhà bọn họ mà thôi.
Vương Giải Phóng có chút không tin y thuật của Lục Hướng Noãn, dù sao cô còn ít tuổi như vậy, nhìn có chút không đáng tin cậy.
Cho nên anh ta canh giữ trước đầu giường bệnh, bàn bạc với Hoắc Đại Khánh đưa Hoắc Cảnh Xuyên đến bệnh viện huyện khám.
Khi Hoắc Đại Khánh đang do dự, Vương Quế Anh dẫn theo Lục Hướng Noãn đi tới, Hoắc Đại Khánh lập tức thay đổi hướng gió, chỉ thấy ông ấy giải thích với Vương Giải Phóng:
“Y thuật của thanh niên trí thức Lục cũng khá tốt, thanh niên trí thức Lục cũng đã tới rồi, để thanh niên trí thức Lục khám trước rồi nói. Nếu không được, chúng ta lại đến bệnh viện.”
“Vậy được rồi ạ.” Vương Giải Phóng đồng ý, nhưng mà khi thấy gương mặt non nớt của Lục Hướng Noãn, trong lòng vô duyên vô cớ sinh ra mấy phần thấp thỏm.
Lục Hướng Noãn nhìn hai người nói nhỏ trước mặt ít nhiều gì cũng đoán được một chút, nhưng mà cô rất đúng mực không nói gì.
Chỉ thấy cô tiến lên ngồi bên cạnh giường đất của Hoắc Cảnh Xuyên, kiểm tra cơ thể cho anh.