Hoắc Cảnh Xuyên mới tỉnh lại cả người căng cứng, nhưng mà anh không mở to mắt, mặc cho Lục Hướng Noãn muốn làm gì thì làm trên người mình.
Thậm chí anh hi vọng lâu một chút, chẳng qua nguyện vọng của anh nhanh chóng thất bại.
Lục Hướng Noãn bắt mạch cho anh xong, thì đứng dậy nói với đám Hoắc Đại Khánh:
“Người không sao ạ, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Lát nữa cháu kê mấy liều thuốc cho anh ấy, mỗi ngày thím đun lên cho anh ấy uống là được.”
Mạch tượng của anh rất kém, nhưng anh may mắn gặp được cô, tuy đời trước Lục Hướng Noãn làm bên khoa phụ sản, nhưng mà không chịu nổi cô có Lộ sư phụ trâu bò, có thể tám chân đi ngang, lúc trước học được mấy chiêu từ ông ấy.
Hơn nữa khoảng thời gian gần đây Lục Hướng Noãn chuyên tâm nghiên cứu, rảnh rỗi là nghiên cứu, ngay cả mô hình người trong không gian cũng bị cô đâm thành cái sàng.
Có thể nói y thuật của cô tiến bộ vượt bậc.
Hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy thế, nhanh chóng khom lưng nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn xua tay, bảo bọn họ có việc gì thì tới tìm cô, sau khi nói xong cô không màng hai vợ chồng giữ lại, lập tức về nhà.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở trên giường, lúc này cũng chậm rãi mở ra.
Vương Giải Phóng canh giữ ở bên cạnh phát hiện Hoắc Cảnh Xuyên đã tỉnh lại, vui sướng giống y như đứa ngốc.
“Đoàn trưởng Hoắc, anh tỉnh rồi ư?”
Hoắc Cảnh Xuyên không có sức lực nói chuyện, bởi vì khi nhìn thấy Lục Hướng Noãn, sức lực toàn thân anh như bị rút cạn.
Vương Giải Phóng cũng không tức giận, trái lại hoàn toàn mặc kệ Hoắc Cảnh Xuyên như người chết trên giường, kể mấy chuyện vui vẻ với anh.
Muốn khiến anh vui vẻ một chút.
Nhưng mà vô dụng, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn tràn ngập tử khí nằm đó, Vương Giải Phóng nhìn thấy anh như vậy thì nhanh chóng quay đầu đi, sau đó dùng tay áo lau khô nước mắt.
Sau đó làm như người không có chuyện gì, tiếp tục chia sẻ mấy chuyện kỳ lạ trong công việc cho anh.
Mà Hoắc Đại Khánh đứng bên cạnh nhìn thấy Vương Giải Phóng dốc hết sức lực toàn thân dỗ lão tam vui vẻ, lập tức cảm thấy lão tam nhà ông ấy có người bạn này đúng là đáng giá.
Cũng may mấy vị thuốc mà Hoắc Cảnh Xuyên cần dùng đều có trong nhà Lục Hướng Noãn cho nên cô đỡ phải lên núi hái.
Lục Hướng Noãn bốc thuốc với phương thuốc mình viết, chỉ mấy phút sau đã gói xong, đưa cho Vương Quế Anh.
Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn trở về, trong tay có thêm hai quả trứng gà Vương Quế Anh cứng rắn nhét cho cô.
Lục Hướng Noãn nhìn hai quả trứng trong tay, quyết định đợi lần tới luộc nó lên, sau đó ăn.
Sự thật chân Hoắc Cảnh Xuyên bị tàn phế không giấu được, dù sao cuộc sống sau này còn dài.
Cho nên mỗi nhà ở đại đội Hồng Kỳ, từ bà cụ rụng răng 80 tuổi, cho tới đứa bé 3 tuổi khóc nỉ non đều đã biết chuyện này.
Không có người nào không biết.
Trong lúc nhất thời mọi người trong đại đội đều thảo luận chuyện này, nhưng mà mọi người đều lén thảo luận.
Có người trong lòng tiếc hận, nhưng cũng có người thầm vui sướng, dù sao nổi bật trong đội đều bị cả nhà Hoắc Đại Khánh cướp đủ.
Người có quan hệ tốt với Vương Quế Anh như Lan Hoa, trong tay xách theo đồ tới thăm Hoắc Cảnh Xuyên một lát.
Mà bên Lục Hướng Noãn cũng xách theo ba lạng đường đỏ mang tính tượng trưng tới, chẳng qua cô đặt đồ xuống rồi rời đi.
Coi như là ở quê nhà hằng ngày đi lại, cộng thêm ba lạng đường đỏ ở lúc này cũng rất đắt, ở trong lòng người sáng suốt Lục Hướng Noãn cũng coi như là bỏ cả vốn lẫn lãi.
Chính vì chuyện này, trong đội thậm chí có người đánh chủ ý với Lục Hướng Noãn, cho rằng Lục Hướng Noãn có thể tặng cho nhà đại đội trưởng thứ như đường đỏ, vậy thì trong tay nhất định vẫn còn đường đỏ.
Đến lúc đó bà ta cướp lấy, cho dù mình không ăn, mang tới chợ đen bán cũng có thể bán được mấy đồng, dù sao thời buổi này phiếu đường đỏ ít đến đáng thương.
Cho nên thật sự có người vứt bỏ mặt mũi, đến nhà đòi đường đỏ.
Người này chính là bà Vương thích chiếm tiện nghi nhỏ nhất trong dội, thật sự không có thứ gì bà ta không chiếm được tiện nghi, nhỏ thì cọng hành ở sân nhà người ta, lớn thì bốn năm hào, chỉ cần bị bà ta nhắm trúng thì không chết cũng bị lột một tầng da.
Cho nên người trong đội đều ghét bà ta, nhưng mà không có biện pháp gì với bà ta, bởi vì bà ta một khóc hai nháo ba thắt cổ, cộng thêm mấy con trai nhà bà ta đều không phải ăn chay.