Anh thử cử động hai chân mình, nhưng không có chút tri giác, anh không tin nên không từ bỏ, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên mồ hôi đầy đầu vẫn không thành công.
Trong lúc này Hoắc Cảnh Xuyên thất vọng tới cực hạn, trực tiếp đấm mạnh vào tường, giống như phát tiết lửa giận của mình.
Tay đã bị đập ra không ít máu, nhưng Hoắc Cảnh Xuyên như không cảm nhận được đau đớn, liều mạng đấm tường.
Giống như chỉ làm như vậy mới phát tiết ra hết tất cả không cam lòng trong lòng anh.
Lục Hướng Noãn muốn tặng người ta cho nên phân lượng làm rất ít, nhưng mà tặng người cô cũng không dám cho quá nhiều đường phèn vào bên trong.
Bởi vì khoảng thời gian này đường rất đắt, cộng thêm phiếu đường cũng phải có chứng nhận trong đội, rất khan hiếm.
Cho nên mỗi lọ đều rất ít, mãi đến khi hòa tan vị chua của quả đào, trùng hợp là ăn như vậy rất khoan khoái.
Vương Quế Anh đổ đầy một bát đào, chỉ nhìn thôi bà ấy còn muốn ăn một miếng, nhưng mà bà ấy không nỡ nếm thử, bưng bát này qua.
Mà nước bà ấy cũng không nỡ ném, nếm chút vị ngọt, vì thế bà ấy bảo vợ lão đại bưng qua cho mấy đứa bé nghịch ngợm uống.
Xem như ngọt miệng.
Trùng hợp là bị Phúc Ni đi vệ sinh ra ngoài tìm cơm ăn thấy được, sợ chậm một bước đào sẽ không còn.
Cho nên cô ta vội vàng tiến lên, nhìn mẹ chồng nịnh nọt nói: “Mẹ, để con bưng cho, vừa rồi là cơ thể con không khỏe lắm, khiến mẹ và chị cả mệt chết rồi.”
Vương Quế Anh không muốn để ý tới cô ta, càng khỏi phải nói nói chuyện với cô ta, cho nên lập tức làm lơ cô ta đi vào phòng.
Bà ấy chỉ coi như lúc trước mình mắt mù, cưới cô ta vào cửa.
Mà rõ ràng bà ấy xem nhẹ cái miệng tham ăn của Phúc Ni, càng khỏi phải nói đồ ăn trong tay bà ấy là đồ ăn ngon, nếu tách ra ở riêng, nhân lúc này có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Cho nên cô ta da mặt dày đi theo sau bà ấy, vào phòng.
Lúc này Lục Hướng Noãn đã đi theo Hoắc Đại Khánh tới, ngồi xuống cạnh bà Lưu trong đội.
Lục Hướng Noãn mới ngồi xuống thì những người khác không để lộ dấu vết nhíu mày, hương vị này khó ngửi hơn người nào đó miệng ăn phân.
Nhưng mà không có người nào có ý để lộ ra, dù sao hình như mùi thối này là từ người Lục Hướng Noãn truyền tới, trái lại nhiệt tình chào hỏi Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn cũng đáp lại từng người.
Khi mấy người đang nói chuyện, thấy rõ bát Vương Quế Anh cầm trong tay thì cả đám đều sợ ngây người.
Cuộc sống của Hoắc gia này không tệ, hay là hôm nay Vương Quế Anh chịu kích thích choáng váng, nên lấy thứ tốt ra.
Phải biết rằng thứ này, có một số người trong đội cả đời cũng không ăn được.
Trái lại Hoắc Đại Khánh ngồi bên cạnh nhìn ra được nghi hoặc trên mặt mọi người, vội vàng giải đáp nghi hoặc của bọn họ, nói là thanh niên trí thức Lục người ta tự mình làm ra, mang tới cho mọi người nếm thử.
Ngay cả lúc này Hoắc Đại Khánh cũng không quên kéo một đợt hảo cảm cho Lục Hướng Noãn, mấy người ngồi ở đây cũng đều là người có tiếng nói trong đội.
Nói khó nghe một chút, sau này Lục Hướng Noãn làm ra chuyện gì ở trong đội, bọn họ cũng có thể giúp đỡ một chút.
Quả nhiên khi nghe Hoắc Đại Khánh nói như vậy, cả đám đều dùng ánh mắt vô cùng thưởng thức nhìn Lục Hướng Noãn.
Mà Quách Cẩu Tử là người không để lời nói trong bụng trực tiếp mở miệng khen ngợi Lục Hướng Noãn, kết quả ai biết cái miệng càng nói càng không có giới hạn, không biết chạy đến nơi đâu.
Cuối cùng vẫn là Vương Chí Thành không nhìn nổi, mượn bàn ăn đánh yểm trợ, chân trực tiếp đạp lên.
Có thể là ông ấy không chú ý lực, một cú đạp này Quách Cẩu Tử đau đớn kêu to, đau tới mức gương mặt nhăn lại, nổi giận đùng đùng nhìn Vương Chí Thành đầu sỏ gây tội trước mặt ông ấy, bắt đầu lên án công khai.
Vương Chí Thành liếc ông ấy một cái, không nói chuyện đi ăn đồ ăn.
Mà Quách Cẩu Tử sinh ra hờn dỗi như là một quyền đánh lên người bông, phát tiết toàn bộ tức giận vào trong quả đào trong bát ông ấy.
Những người khác nhìn thấy đều cười không nói chuyện, bởi vì từ nhỏ đều là Quách Cẩu Tử đấu với Vương Chí Thành, thì sẽ bị bắt nạt.
Hai người này là oan gia sống.
Mà Phúc Ni tiến vào xong thì không khách sáo ngồi xuống vị trí gần nhất, vừa vặn không trùng hợp là bên tay phải cô ta chính là Lục Hướng Noãn.