Sau khi ngồi xuống, cô ta không nói hai lời gắp đào ăn, giống như có người muốn cướp đoạt đồ ăn của cô ta, ngay cả nhai cũng không nhai trực tiếp nuốt vào bụng.
Một miếng, hai miếng, ba miếng…
Tuy lọ Lục Hướng Noãn mang tới rất nhiều, nhưng không đủ cho nhiều cái miệng đang ngồi như vậy, gần như một nửa đều vào miệng Phúc Ni.
Mới đầu Hoắc Đại Khánh ho khan hai tiếng, kết quả Phúc Ni không biết là thật sự không nghe thấy hay giả vờ không nghe thấy, tiếp tục gắp đồ ăn.
Mà Hoắc Kiến Quốc ở bên cạnh cũng vùi đầu điên cuồng ăn cơm, đĩa trứng xào rau dại trên bàn đều bị anh ta ăn hơn nửa, hoàn toàn mặc kệ những người khác.
Tuy Vương Quế Anh chỉ nấu một quả trứng gà nhưng không thể không bày lên bàn, ngoại trừ lọ đào Lục Hướng Noãn mang tới, trên bàn chỉ có món này là món ăn mặn.
Tóm lại Hoắc Kiến Quốc vẫn luôn gắp món này ăn, trong đầu chỉ có một ý niệm này.
Hoắc Đại Khánh xem như thất vọng hoàn toàn hai người này, sợ lát nữa bát đào đều bị con dâu không có tiền đồ của ông ấy ăn sạch, cho nên không có biện pháp ông ấy vội vàng bảo mọi người nhanh ăn đi.
Mà Vương Quế Anh thì hoàn toàn không ngồi yên, bảo Phúc Ni ra ngoài với bà ấy một chuyến, mình có việc tìm cô ta.
Kết quả Phúc Ni xua tay với bà ấy: “Mẹ, có chuyện gì đợi ăn xong hãy nói, hiện giờ con rất đói bụng.
Khi nói chuyện, Phúc Ni lại gắp trứng xào rau dại.
Cô ta vừa nói như vậy, Vương Quế Anh tức tới mức đau cả đầu, bà ấy chưa từng thấy người nào không có mắt nhìn như vậy, lúc trước cũng không thấy cô ta là đáng ghét như bây giờ.
Nhưng hiện giờ có người ngoài ở đây, bà ấy không thể làm được gì, sợ truyền ra lại nói mẹ chồng nàng dâu bọn họ bất hòa, sẽ làm mất mặt Hoắc gia.
Nhưng mà nhìn tư thế trước mặt, mặt mũi đều mất sạch, người không biết nhìn cô ta như quỷ chết đói đầu thai, còn tưởng là bình thường bọn họ ngược đãi cô ta.
Cuối cùng chỉ có thể ôm bụng tức ngồi xuống, nhưng mà hiện giờ bà ấy không ăn nổi, bị tức no.
Lục Hướng Noãn nhìn tướng ăn của hai bọn họ, đôi đũa nắm trong tay mãi mà không thể động đũa.
Cuối cùng cô vẫn quyết định không miễn cưỡng mình, ăn nửa cái bánh bột ngô Vương Quế Anh mới gắp cho cô.
Khi suy nghĩ của cô không biết đã bay đâu, bà Lưu nói chuyện:
“Thanh niên trí thức Lục, cháu làm đồ hộp này kiểu gì thế, sao ăn vào không chua như vậy? Lúc trước bọn bà làm thử đồ hộp, quả thực chua không ăn nổi.”
Chỗ bọn họ mỗi nhà đều làm một lọ, nhưng làm ra quá chua, còn chua hơn hái trên cây xuống nhiều.
Làm ra đều ăn không được bao nhiêu đều đổ đi hết, cho nên dần dần người trong đại đội Hồng Kỳ gần như không làm đồ hộp nữa.
Hôm nay bà Lưu ăn đồ hộp Lục Hướng Noãn làm không thấy chua chút nào, thậm chí còn có vị ngọt, cho nên trong lúc này bà ấy tràn ngập hứng thú muốn học.
Đợi lần sau con gái gả đến trong huyện thành của bà ấy trở về, để con gái mang đi hai lọ, ở bên nhà chồng cũng hãnh diện hơn chút, khi bắt nạt con gái bà ấy cũng phải cân nhắc suy nghĩ.
Người khác nghe bà Lưu nói như vậy, đều ôm lấy đầu nhìn Lục Hướng Noãn, muốn biết cô dùng biện pháp gì.
Như vậy bọn họ có thể học làm, sau này đống quả hoang dại ở sườn núi chín cũng không đến mức rơi xuống đất thối nát không có ai ăn.
Chỉ có vẻ mặt Vương Quế Anh không tán thành nói: “Đây là phương pháp bí truyền của thanh niên trí thức Lục người ta, sao có thể tùy tiện hỏi. Thím, thím như vậy là không đúng rồi.”
Bà Lưu bị bà ấy nói như vậy gương mặt già nua đỏ lên, xấu hổ nhìn Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, rất xin lỗi, bà thấy món này ăn ngon mới muốn học cách làm của cháu, bà không có ý gì khác.”
Lục Hướng Noãn nói với Vương Quế Anh: “Thím, không sao ạ, đồ hộp mà cháu làm cháu cũng chỉ học ở trên sách, tự mình mày mò làm theo mà thôi.”
Sau đó cô không che giấu nói ra cách làm.
Thực ra làm đồ hộp đâu có phương pháp bí truyền gì, chỉ cần bạn nỡ cho đường, đến lúc đó làm gì cũng ngon.
Mọi người vừa nghe còn cần cho thứ đắt như đường đều lùi bước, nhưng đặc biệt cảm kích Lục Hướng Noãn nói ra biện pháp này.
Đợi sau này cuộc sống của bọn họ tốt hơn một chút, có điều kiện lại nói.
Chỉ có Hoắc Đại Khánh lặp đi lặp lại nhấm nháp miếng đào trong bát mình, không nói một lời.