“Ừm.” Hoắc Đại Khánh đành phải thỏa hiệp, vì tương lai của đại đội Hồng Kỳ, ông ấy chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Vương Quế Anh và Lưu Chiêu Đệ ở phòng bếp nấu thêm mấy món ăn bưng lên bàn, mà hai người bận việc mồ hôi đầy trên trán.
Nhưng mà Vương Quế Anh cũng không nghỉ ngơi, mà xoay người đi vào phòng bếp nấu mì cho Hoắc Cảnh Xuyên, bên trên còn có một quả trứng ốp lết.
Hiện giờ cả nhà chỉ có mình anh bị thương có đãi ngộ này, bởi vì những người khác hiện giờ ăn bánh bột ngô cũng phải tính toán cẩn thận.
Nếu không sẽ ăn bữa có bữa không.
“Lão tam, ăn cơm đi.” Vương Quế Anh đặt bàn nhỏ mới làm hai ngày trước lên giường, sau đó đặt bát mì nóng hổi lên trên.
Hoắc Cảnh Xuyên mở mắt ra, khi thấy bát mì kia chỉ thấy anh nói với Vương Quế Anh:
“Mẹ, sau này đừng nấu như vậy.”
Đương nhiên là Vương Quế Anh biết anh đang nói phương diện nào, nhưng bà ấy giả vờ như không nghe thấy, nhét đũa vào trong tay Hoắc Cảnh Xuyên bảo anh ăn nhân lúc nóng.
Bà ấy dứt lời xong thì đi ra ngoài.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm bát mì kia rất lâu, không biết đến lúc nào anh mới cầm đũa bắt đầu ăn mì trong bát.
Chẳng qua đều đã trương lên.
Những người khác ăn cơm xong, lại nói chuyện ở trong sân với Hoắc Đại Khánh rất lâu, đêm đã khuya mới trở về.
Mà bên Hoắc Cảnh Xuyên sớm đã dặn dò Vương Quế Anh, bảo bà ấy đưa Lục Hướng Noãn trở về.
Sắc trời quá muộn, anh lo lắng, nhất là nghĩ tới chuyện Tam Ma Tử lúc trước, trong lòng anh càng thêm bất an, ước gì hiện giờ hai chân mình khỏi.
Như vậy anh có thể âm thầm che chở cho cô.
Lục Hướng Noãn thấy bà ấy nói muốn đưa mình về thì không từ chối, chẳng qua trước khi đi, xuất phát từ trách nhiệm trên vai mình, cô đặc biệt đến phòng Hoắc Cảnh Xuyên nghỉ ngơi, tính toán xem vết thương của anh.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thấy cô đang chậm rãi bước tới gần anh, anh còn chưa điều chỉnh tốt trạng thái dứt khoát nhắm mắt lại.
Chỉ có trái tim ở trong lồng ngực là nhảy loạn mãnh liệt, cùng với lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi chứng minh anh khẩn trương cỡ nào, để ý cỡ nào.
Lục Hướng Noãn đi lên trước nhìn phát hiện anh ngủ thiếp đi, cũng xấu hổ quấy rầy anh, dù sao có nhiều thời gian, hai chân của anh cũng rất khó giải quyết.
Nếu muốn anh trở lại trạng thái như trước mà nói, vậy ít nhất cần non nửa năm mới có thể khôi phục, còn cần châm cứu phụ trợ.
Vì thế Lục Hướng Noãn nói với Vương Quế Anh ngày mai cô sẽ dành thời gian tới một chuyến, sau khi nói xong hai người đi ra ngoài.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên đang nhắm mắt nằm trên giường đất nghe thấy tiếng đóng cửa, đôi mắt nhắm chặt lập tức mở ra, nhìn về phía cửa.
Trong lòng loạn như rối bòng bong, còn muốn cái gì, có lẽ chỉ có anh biết rõ.
Vương Quế Anh dựa theo dặn dò của lão tam nhà mình, tận mắt nhìn thanh niên trí thức Lục người ta vào sân nhà mình mới rời đi.
Hoắc Cảnh Xuyên nhận lấy khăn lau mặt Vương Quế Anh đưa cho anh, vừa lau mặt vừa hỏi:
“Cô ấy về rồi ạ?”
Vương Quế Anh gật đầu, mà Hoắc Cảnh Xuyên thì không nói một câu nữa.
Vương Quế Anh đã luyện thành thói quen đối với thái độ của anh, bởi vì anh từ nhỏ đã như thế, cảm giác với ai cũng không thân, chỉ để tâm tới thanh niên trí thức Lục kia.
Nhưng mà Vương Quế Anh không ghen tị, nhất là hiện giờ, bà ấy chỉ mong sao Hoắc Cảnh Xuyên như vậy.
Chỉ có như thế anh mới có thể thấy được hi vọng, tỉnh lại.
Bên Lục Hướng Noãn sau khi về đến nhà xong, thì lắc mình tiến vào không gian, tắm sạch bằng nước ấm, rửa sạch sẽ mùi sầu riêng còn sót lại trên người mình.
Sau đó cô lau khô tóc, rồi buộc gọn gàng tóc khô thành búi cao buông thõng sau đầu.
Lục Hướng Noãn cầm một cốc dương chi cam lộ 70% ngọt trong tay, đi tới trước sô pha của cô lật xem ghi chép sư phụ đưa cho cô lúc trước, nạp điện cho mình.
Cô muốn tìm kiếm biện pháp chữa khỏi chân cho Hoắc Cảnh Xuyên nhanh nhất, nhưng mà cô lật xem một lúc lâu, liên tục ngáp mấy cái cũng chưa tìm được.
Cuối cùng cô không chịu nổi mệt mỏi, lập tức ra khỏi không gian ôm gối đầu nhỏ của cô, ngủ thật say.
Trong mơ cô lại gặp được học trưởng, chẳng qua không biết vì sao cô lại xuất hiện trong tang lễ của học trưởng, cảnh trong mơ rất chân thực.
Lục Hướng Noãn nhìn Hứa Nhạc nằm trong quan tài, khóc lóc thảm thiết, tê tâm liệt phế.
Đợi ngày hôm sau Lục Hướng Noãn tỉnh lại, thì bị tiếng gõ cửa rầm rầm đánh thức.