Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 490 - Chương 490: Tam Ma Tử Chết

Không xác định Chương 490: Tam Ma Tử chết

Cô mê mang lấy đồng hồ dưới gối đầu ra xem, cố giữ vững tinh thần nhìn đồng hồ, mới khoảng hơn 6 giờ một chút.

Cơn buồn ngủ đột kích cô lại ngủ tiếp, chẳng qua ngoài cửa vẫn đập cửa rầm rầm, khiến cô muốn xem nhẹ cũng không được.

Cô hơi tức giận rời giường, cộng thêm giấc mộng tối qua không thoải mái lắm khiến vẻ mặt Lục Hướng Noãn không vui mặc quần áo, sau đó ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ mông lung đi mở cửa.

Còn giấc mộng ngày hôm qua, tuy chân thật đến mức đáng sợ, nhưng Lục Hướng Noãn không để trong lòng, thực ra là cô không dám.

Hiện giờ Hứa Nhạc còn sống rất tốt trong thế giới cô không thể quay về, có con, có vợ, nhưng mà tốt nhất Hứa Nhạc sống lâu trăm tuổi, không bệnh không gặp tai nạn mới là hi vọng xa vời nhất của cô.

Quách Cẩu Tử lúng túng nói: “Thanh niên trí thức Lục, cháu nhanh tới xem đi, hình như Tam Ma Tử chết rồi.”

Từ khi Tam Ma Tử nằm liệt trên giường không thể cử động không thể nói chuyện, cộng thêm trong nhà không có người ở bên chăm sóc.

Hoắc Đại Khánh không đành lòng nhìn Tam Ma Tử chết trẻ như vậy, vì thế bàn bạc với mấy cán bộ trong đội, lương thực là trong đội chịu, sau đó mấy cán bộ bọn họ làm gương tốt luân phiên chăm sóc.

Chỉ cần không để anh ta chết đói là được.

Trùng hợp là tuần này đến lượt nhà Quách Cẩu Tử, Quách Cẩu Tử sợ buổi tối anh ta ăn ít đồ ăn như vậy sẽ đói, cho nên sáng sớm tinh mơ đã dậy nấu cơm.

Sau khi xới cơm cho con trai xong, ông ấy bưng bát cháo, một đĩa rau muối Vương Quế Anh cho nhà ông ấy, còn có một cái bánh bột ngô đưa tới nhà Tam Ma Tử.

Chẳng qua hôm nay để lửa hơi to, bánh bột ngô nấu ra hơi đen, nhưng vẫn ăn được.

Quách Cẩu Tử nghĩ thầm nếu lát nữa Tam Ma Tử ghét bỏ không ăn mà nói, vậy thì để anh ta chịu đói.

Kết quả đợi khi ông ấy đến nhà Tam Ma Tử, phát hiện Tam Ma Tử vẫn ngủ ngon trên giường.

Ông ấy đặt cơm lên bàn, sau đó tiến lên gọi anh ta mấy tiếng, kết quả không gọi dậy được.

Quách Cẩu Tử cho rằng anh ta ngủ say như chết, lập tức tiến lên vỗ lưng anh ta.

Kết quả vẫn không có chút động tĩnh, lúc này trong lòng Quách Cẩu Tử có chút luống cuống, ông ấy vội vàng lật người Tam Ma Tử lại, sau đó dùng tay vươn tới mũi anh ta kiểm tra.

Kết quả không phát hiện có hơi thở, Quách Cẩu Tử lập tức cảm thấy không thích hợp chạy vội đi tìm Hoắc Đại Khánh.

Khi đó Hoắc Đại Khánh đang cầm chổi quét sân, vừa nghe Quách Cẩu Tử nói như thế thì sợ tới mức chổi trong tay rơi xuống, lấy lại tinh thần ông ấy vô cùng khẩn trương lo lắng đi theo Quách Cẩu Tử ra ngoài.

Vương Quế Anh đang ở trong phòng bếp bận rộn nấu cơm nhìn thấy Hoắc Đại Khánh đi ra ngoài, vội vàng vén rèm gọi:

“Ông già, ông đi đâu thế, sắp ăn cơm rồi mà…”

Nhưng mà Hoắc Đại Khánh đã đi xa không nghe thấy được, chuyện này khiến Vương Quế Anh bị chọc tức.

“Mẹ, đã nấu xong cơm rồi ạ? Con đói bụng rồi.” Phúc Ni đi ra ngoài nghe thấy mẹ chồng gọi, lập tức da mặt dày đi tới.

Vương Quế Anh nghĩ tới chuyện ngày hôm qua thì tức giận, nhưng tối qua trước khi ngủ ông già vẫn luôn dặn dò bà ấy đừng chấp nhặt với cô ta.

Nhưng bà ấy thật sự không kìm nén được lửa giận trong lòng, ánh mắt không nhìn cô ta nói:

“Ngày hôm qua đã nói tách ra ở riêng, muốn ăn thì tự mình làm đi.”

Sau đó Vương Quế Anh quay đầu vào phòng bếp bận việc, tối qua ăn nhiều như vậy đến bây giờ vẫn còn đói, đời trước là quỷ chết đói đầu thai à.

Nhưng mà những lời này khiến Phúc Ni tức tới mức dậm chân, sau đó cô ta như nghĩ tới gì đó, chạy nhanh về phòng tố cáo với Kiến Quốc nhà cô ta.

Sau khi ra cửa Hoắc Đại Khánh và Quách Cẩu Tử chia làm hai đường, ông ấy đi gọi Vương Chí Thành, mà Quách Cẩu Tử thì đến nhà Lục Hướng Noãn gọi Lục Hướng Noãn qua xem.

Cho nên lúc này mới có cảnh sáng sớm tinh mơ Quách Cẩu Tử điên cuồng gõ cửa nhà Lục Hướng Noãn.

“Đã chết ạ?” Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy thì cơn buồn ngủ mất sạch, mở to đôi mắt bồ câu nhìn Quách Cẩu Tử.

Quách Cẩu Tử nói: “Có lẽ vậy, vừa rồi chú kiểm tra thì không còn thở nữa, cho nên đại đội trưởng bảo chú tới gọi cháu đến kiểm tra xem.”

Lục Hướng Noãn nghe ông ấy nói như vậy cũng nghiêm túc, vội vàng về phòng mặc thêm áo vào, sau đó theo ông ấy rời đi.

 


Bình Luận (0)
Comment