Ngưu sư phụ có ấn tượng rất tốt với cô, mỗi lần khi ngồi xe đều lén tặng đồ cho mình, người lại xinh đẹp, nên dứt khoát đi muộn một chút, cũng không chậm trễ chuyện gì, Ngưu sư phụ bỏ roi xuống.
Các đội viên đi dạo huyện thành cả ngày luyến tiếc tiêu tiền tiêu phiếu ăn gì đó ở đây, cho nên vừa đói vừa khát nên bọn họ chỉ muốn về sớm.
Vừa thấy Ngưu sư phụ không đi nữa, trong đám người lập tức có người khởi xướng bực tức.
Nhưng mà không dám nói quá to, sợ Lục Hướng Noãn nghe thấy lại tìm bọn họ gây phiền phức, bọn họ vẫn còn nhớ rõ vụ bà Vương lần trước, nên nhỏ giọng nói thầm.
Lục Hướng Noãn tai thính đương nhiên là nghe thấy rõ, nhưng mà cô coi như không nghe thấy, dứt khoát lén nhìn đồng hồ quả quýt trong túi.
Lại đợi thêm mười phút, Vương Hiểu Linh không tới thì sẽ rời đi.
Cũng may trời xanh không phụ người có lòng, Vương Hiểu Linh chạy chậm tới trong những giây cuối cùng.
Lục Hướng Noãn thấy cô ấy ở phía xa, thì vẫy tay với cô ấy.
“Thanh niên trí thức Vương, cô đúng là có bản lĩnh lớn, tất cả chúng tôi không trở về nhà, đều ở đây đợi một mình cô, đã sắp bị phơi nắng đến chết.” Lưu Tuyết Đình vẫn không dám nổi giận với Lục Hướng Noãn, về phương diện khác, Lục Hướng Noãn còn là bánh trái thơm trước mặt đại đội trưởng.
Đắc tội cô, chẳng khác nào chặn kín đường nhà mình.
Cho nên bà ta nhắm ngay hỏa lực vào Vương Hiểu Linh, một thanh niên trí thức nữ cách xa vạn dặm chạy tới chỗ bọn họ không nơi nương tựa, cũng không tạo nên được sóng gió gì.
Vương Phượng Hà ở bên cạnh biết quan hệ giữa Vương Hiểu Linh và Lục Hướng Noãn tốt, nhanh chóng giữ chặt tay bà ta bảo bà ta nói ít một chút.
Lưu Tuyết Đình thật sự nghe lời, gương mặt âm trầm nuốt những lời chưa nói xong vào bụng.
…
Mà Vương Hiểu Linh cũng biết chuyện hôm nay là mình làm sai, không nên lãng phí thời gian mọi người đợi mình, cho nên vẫn luôn ngượng ngùng cười nịnh nọt.
Mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy cô ấy bình an không sao cùng với túi đồ to khi mới tới, hiện giờ đều trống rỗng, thì nhắm mắt lại.
Là người thông minh.
“Mọi người nhìn một lát đi, đây là kết cục của ‘đầu cơ trục lợi’, đều nhìn cẩn thận đi.”
Bốn năm người bị đeo còng tay, diễu hành thị uy ở trên phô.
Người qua đường ở xung quanh nhìn thấy đều dừng bước lại, nghỉ chân quan sát.
Ngay cả Ngưu sư phụ đánh xe bò cũng bị những người này ép không đi nổi, chỉ có thể dừng ở đó.
Trong lúc mơ màng Lục Hướng Noãn bị tiếng ầm ĩ ồn ào đánh thức, cô mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không kiên nhẫn.
Ngay sau đó liếc mắt nhìn Vương Hiểu Linh ngồi bên cạnh cô, nhìn cô ấy với hàm ý sâu xa.
Mà Vương Hiểu Linh bị cô nhìn trong lòng thấp thỏm, vội vàng như chân chó nhìn Lục Hướng Noãn với vẻ lấy lòng, thực ra trái tim đã sớm đập rất nhanh.
Lục Hướng Noãn rời mắt khỏi người Vương Hiểu Linh tò mò đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Còn không cần cô mở miệng nói, những người đeo băng đô đỏ trên người đã nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
Hóa ra là hôm nay bọn họ đánh bất ngờ chợ đen, nhân lúc không chuẩn bị một lưới bắt hết.
Hiện giờ kéo bọn họ ra ngoài là muốn những người khác thấy rõ, còn xử lý thế nào thì nói sau, nhưng mà nhìn ý của những người này có lẽ sẽ không nhẹ.
Dù sao hiện giờ đang quản lý rất nghiêm, đặc biệt là khoảng thời gian gần đây nhận được mệnh lệnh từ phía trên, tốt nhất là giết gà dọa khỉ một đợt.
Đám người bị bắt mặt xám như tro tàn, nước mắt rơi như mưa, nhưng nếu lại cho bọn họ cơ hội nữa, bọn họ vẫn sẽ chạy đến chợ đen mạo hiểm.
Bởi vì không làm như vậy, mấy người trong nhà sẽ đói chết.
Mà hiện giờ Vương Hiểu Linh đã từ sợ hãi chuyển thành run sợ, sau đó lạnh cả người, trong lòng không ngừng cảm thấy may mắn vì nghe lời Lục Hướng Noãn nói.
Nếu không hôm nay cô ấy đến chợ đen bán đồ, cô ấy không quen thuộc hoàn cảnh chắc chắn sẽ bị bắt được, trở thành một thành viên trong đó.
Cô ấy suy nghĩ cẩn thận hiện giờ vô cùng cảm ơn Lục Hướng Noãn, bởi vì Lục Hướng Noãn không chỉ cứu cô ấy lần này, còn rất nhiều lần.
Nếu không có Lục Hướng Noãn mà nói, vậy thì cô ấy đã sớm thắt cổ tự sát khi Tam Ma Tử vũ nhục cô ấy chưa thành, càng khỏi phải nói có cô ấy hiện giờ.
Chẳng qua lúc này Lục Hướng Noãn cũng không quan tâm cô ấy, mà đang suy tư chẳng lẽ lịch sử diễn ra trước?
Theo đạo lý mà nói hiện giờ là năm 64, cách thời gian làm gắt kia còn hai năm nữa.