Nhưng mà dựa theo đại đội trưởng còn có lý do thoái thác của Vương Quốc An, đủ loại dấu hiệu đều chứng thực chuyện này.
Lục Hướng Noãn có chút không hiểu được, nhưng mà ký ức của cô sẽ không có sai sót.
Cô nhớ rõ ràng trong sách lịch sử là bắt đầu từ tháng 5 năm 66.
Không nghĩ tới Hoắc Cảnh Xuyên ở đại đội Hồng Kỳ đã sớm trông mòn con mắt ngóng trông cô đến.
Bởi vì ngày hôm qua Lục Hướng Noãn đã nói, mỗi ngày sẽ đúng giờ tới châm cứu, lúc này sắp tối mà còn chưa thấy bóng dáng cô.
Anh thật sự rất mâu thuẫn, không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ tàn phế của mình, nhưng lại không kìm nén được dục vọng trong lòng muốn thấy cô lần nữa.
Trong lòng vô cùng dày vò, ở trên mặt tình cảm, sớm đã không còn là tướng quân bày mưu lập kế bách chiến bách thắng ở trên chiến trường.
“Lão tam, con đang ngửa cổ nhìn gì thế?” Hoắc Đại Khánh bận rộn xong đi vào, thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn duỗi cổ nhìn ra bên ngoài.
“Không có gì ạ.” Hoắc Cảnh Xuyên thấy cha anh đi tới, lập tức dùng chăn che kín mắt.
Hoắc Đại Khánh…
“Hôm nay thanh niên trí thức Lục xin nghỉ đến huyện thành, có lẽ muộn một chút nữa mới tới châm cứu cho con.” Tuy không muốn để ý tới đứa con trai trước mắt này, nhưng Hoắc Đại Khánh vẫn dặn dò chuyện quan trọng.
Hoắc Cảnh Xuyên lập tức vén chăn ra, nhìn dhk: “Cô ấy đến huyện thành ạ?”
“Ừm.” Ngay sau đó Hoắc Đại Khánh bắt đầu lẩm bẩm: “Không biết sao lại thế này, sao trời lại bắt đầu thay đổi chứ…”
Người nói vô tâm, người nghe để bụng, Hoắc Cảnh Xuyên nghe cha anh nói như vậy, thì liên tưởng tới tiếng gió anh nghe được trong bộ đội, trong lòng âm trầm, nhưng mà trên mặt không để lộ ra.
Cuối cùng cũng tới đại đội Hồng Kỳ, Lục Hướng Noãn bị xóc đến eo đau lưng đau, cô xoa eo sau đó nhớ tới còn chuyện chính cần làm, nên cô chạy nhanh về nhà.
Về nhà không nói hai lời cất đôi giày Lưu Thúy làm cho cô vào tủ, sau đó rửa sạch tay xách theo hộp thuốc nhỏ đến nhà Hoắc Đại Khánh.
Mà lúc này Vương Quế Anh đang bận rộn làm cơm tối, hiện giờ mới tách ra ăn, bận rộn nên chưa kịp xây phòng bếp khác, không có đồ nấu nên ba người chỉ có thể thay phiên nấu cơm.
Mà Vương Quế Anh lo lắng Hoắc Cảnh Xuyên đói bụng, cho nên mỗi ngày đều nấu cơm sớm.
“Thanh niên trí thức Lục, lão tam và chú cháu đều ở trong phòng, cháu vào đi.” Vương Quế Anh ló đầu ra nói chuyện với Lục Hướng Noãn xong, thì nhanh chóng về phòng bếp nấu cơm.
Nghĩ tới sắp đến giờ ăn cơm, thanh niên trí thức Lục chắc chắn còn chưa ăn cơm, cho nên Vương Quế Anh bỏ thêm nửa gáo nước vào.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn không biết chính là, trong phòng đã loạn lên.
Bởi vì Hoắc Cảnh Xuyên nằm liệt trên giường lúc này đang cầm chậu nhỏ đi tiểu, Hoắc Cảnh Xuyên nghe thấy mẹ anh nói chuyện với Lục Hướng Noãn, tay đột nhiên run lên suýt nữa xuất hiện “sự cố”.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu đợi một lát hãy tiến vào.” Hoắc Đại Khánh thấy con trai còn chưa giải quyết xong vấn đề cá nhân của mình, thì nhanh chóng nói một tiếng.
Mà sau khi Lục Hướng Noãn nghe thấy, tay cầm then cửa dừng một lát, sau đó buông lỏng ra.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên thì nhân thời gian này nhanh chóng đưa chậu nước tiểu cho Hoắc Đại Khánh.
Ngay sau đó anh nhận lấy khăn lông ướt Hoắc Đại Khánh đưa tới, lau sạch sẽ tay.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên mới yên tâm bảo cha anh mở cửa cho Lục Hướng Noãn.
“Thanh niên trí thức Lục, cháu vào đi.” Sau khi Hoắc Đại Khánh nói xong, thì xách chậu nước tiểu đi ra ngoài.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng nói ra cũng không dễ nghe, nhưng đó là đối với người khác, Lục Hướng Noãn sẽ không để mình bị xoay vòng vong, đặc biệt là đối với Hoắc Cảnh Xuyên nằm liệt trên giường mà nói.
Cho dù anh muốn làm chuyện gì cũng không gây nên sóng gió gì. (Ở thời điểm này thật sự là xem thường Hoắc Cảnh Xuyên, chân không thể cử động, anh vẫn còn có tay mà.)
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy Lục Hướng Noãn, nghĩ tới mình mới làm gì gương mặt ngây thơ đỏ lên, không được tự nhiên quay đầu sang một bên.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn ngồi xe mệt không nghĩ lung tung rối loạn gì, hiện giờ cô chỉ muốn châm cứu xong sớm về nhà nằm nghỉ ngơi.
“Cởi quần ra…” Lục Hướng Noãn ngồi xe hơi choáng váng buột miệng thốt ra.
Hoắc Cảnh Xuyên căng thẳng, nhìn Lục Hướng Noãn cách anh hơn hai mét nói:
“Cởi… Quần ư… Em chắc chắn không?”
Chẳng qua lỗ tai đã đỏ bừng lên.
Cô…
Thẳng thắn như vậy sao…