Mà lúc này Lục Hướng Noãn cũng kịp phản ứng vừa rồi mình nói linh tinh cái gì, nhanh chóng sửa miệng:
“Xắn quần lên là được.”
Không biết vì sao Hoắc Cảnh Xuyên nghe cô nói như vậy, trong lòng hiện lên chút mất mát.
Mà lúc này Hoắc Đại Khánh đổ nước tiểu xong cũng đi tới, khiến cho căn phòng vốn nhỏ trở nên càng nhỏ hơn.
Thậm chí khi Lục Hướng Noãn châm cứu, có thể nghe thấy rõ tiếng thở dốc của Hoắc Cảnh Xuyên, cô sợ bị người đàn ông này mê hoặc, vì thế ổn định tinh thần tiếp tục động tác trên tay.
Mà Hoắc Đại Khánh ở bên cạnh sợ mình mở miệng sẽ quấy rầy đến cô, vì thế không dám thở mạnh nhìn chằm chằm Lục Hướng Noãn.
“Có tri giác không?”
“Không.” Hoắc Cảnh Xuyên khàn giọng nói.
Lục Hướng Noãn chưa từ bỏ ý định đổi huyệt vị khác, kết quả nhận được đáp án giống y đúc, Lục Hướng Noãn bất đắc dĩ dừng tay.
Hoắc Đại Khánh nghe hai người nói chuyện, trái tim như bị ai đó bóp chặt, thực ra trong lòng ông ấy rất muốn hỏi Lục Hướng Noãn có phải chân lão tam nhà ông ấy không có hi vọng hay không.
Nhưng ở trước mặt Hoắc Cảnh Xuyên, ông ấy không dám nói những lời đó, sợ anh bị đả kích không gượng dậy nổi.
Nhưng mà lúc này Lục Hướng Noãn mở miệng nói chuyện: “Không có vấn đề lắm, đúng hạn châm cứu là được.”
Nghe thấy thế lúc này Hoắc Đại Khánh mới yên tâm, nhanh chóng nói lời cảm ơn với Lục Hướng Noãn.
Kế tiếp chính là đợi nửa tiếng qua đi, rút châm kết thúc công việc về nhà.
Lúc này Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên mở miệng: “Thanh niên trí thức Lục, nghe cha tôi nói hôm nay em đến huyện thành?”
“Ừm.” Lục Hướng Noãn không nói nhiều với người không quen thuộc và người không có tác dụng gì với cô, rất rõ ràng, Hoắc Cảnh Xuyên thuộc hai loại này.
Nghe Hoắc Cảnh Xuyên nói như vậy, Hoắc Đại Khánh cũng mở miệng: “Gần đây huyện thành thế nào, có phải giống như chú nói với cháu, hiện giờ rất loạn còn quản nghiêm hay không?”
“Đúng vậy, hôm nay khi chúng cháu trở về nhìn thấy có người đến chợ đen bị bắt, đang dẫn bọn họ đi diễu phố. Bắt được không ít người, hình như gần đây đang làm rất nghiêm.”
Những lời này vang lên trong lòng Hoắc Đại Khánh thấp thỏm, phải biết rằng đại đám người ở đội Hồng Kỳ bọn họ rất thích đến chợ đen.
Đặc biệt là khoảng thời gian mắc nợ, càng cần tới, nếu không cẩn thận bị bắt được mà nói, vậy chắc chắn già trẻ cả nhà sẽ xong đời.
Còn nữa ông ấy thân là đại đội trưởng của đại đội Hồng Kỳ, đến lúc đó cũng bị mắng không ít.
Hoắc Đại Khánh càng nghĩ càng không ngồi yên được, nói một câu với Lục Hướng Noãn:
“Thanh niên trí thức Lục, chú đi ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở về.”
Trong phòng lập tức chỉ còn lại Lục Hướng Noãn và Hoắc Cảnh Xuyên.
Nhưng mà cho dù không ở nhà mình, Lục Hướng Noãn cũng không cảm thấy câu nệ, chỉ thấy cô rất không thục nữ bắt chéo hai chân không thục nữ, nâng má suy nghĩ con đường kế tiếp cô nên đi thế nào.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn Lục Hướng Noãn trước mặt không thèm che giấu mình, chỉ cảm thấy cô vô cùng tươi sáng, tiêu sái, cô như vậy anh càng thêm thích.
Nhưng mà nghĩ tới chân mình, anh cười tự giễu.
“Thanh niên trí thức Lục, lúc trước tôi đường đột nói như vậy tạo thành bối rối không nhỏ cho em, tôi xin lỗi em.” Đột nhiên Hoắc Cảnh Xuyên nói một câu như vậy.
Chẳng qua Hoắc Cảnh Xuyên nói ra mỗi một chữ, giống như có người cầm dao xẻo trái tim anh, anh đau đến mức sắp ngất đi.
Lục Hướng Noãn giống như là không quen biết anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới, miệng cũng không nói lời khách sáo:
“Đúng là bối rối, nếu tự anh biết là đường đột, vậy sau này đừng nói nữa.”
Lục Hướng Noãn cảm thấy may mắn vì anh tự mình hiểu lấy, bởi vì đối với cô mà nói chính là bối rối, làm hại cô đã không biết bao nhiêu đêm làm mộng xuân…
Cứ giấc mơ không phải là ác mộng thì đều có anh.
Cô tức tới mức mấy ngày nay không ngủ ngon, chỉ sợ ngủ đi người này lại đột nhiên nhảy ra quấn lấy cô.
Nhưng mà nói một cách thẳng thắn, người đàn ông này đúng là một đối tượng kết hôn lý tưởng, ít nhất dựa vào thân phận quân nhân của anh, anh sẽ trung thành với tổ quốc.
Như vậy nhân phẩm của anh không kém chỗ nào.
Nếu là Lục Hướng Noãn đời trước chưa từng yêu đương không chịu thương tổn gặp được anh, cô chắc chắn sẽ không chống đỡ dược, không nói hai lời đồng ý.
Đáng tiếc, không có đáng tiếc.
Nhưng mà nhìn tư thế nhận sai của anh, Lục Hướng Noãn sẽ cố gắng chữa khỏi hai chân cho anh, khiến anh trở lại tiền tuyến.
Hoa Quốc còn cần anh.
Hoắc Cảnh Xuyên dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Em thật sự rất vui.”