“Đại đội trưởng, đưa đến công an đi.”
Lục Hướng Noãn cô gia tài bạc triệu, gia nghiệp lớn, lương thực trong không gian cô ăn 800 năm cũng ăn không hết, không thiếu 2.5 cân lương thực đó.
Người làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt, huống hồ cô là người có thù tất báo, người khác đắc tội cô vậy thì đừng trách cô tàn nhẫn độc ác, không nói tình cảm.
Hôm nay cho dù đắc tội người toàn đại đội, cô cũng phải đưa đám người này tới công an.
Tội lưu manh cộng thêm tội xúi giục, dựa theo tư thế trừng trị thật nghiêm hiện giờ, chưa tới bảy tám năm sẽ không ra được.
Nếu lần này dễ dàng buông tha cho bọn họ, lần sau sẽ giống y như con rệp lượn lờ trước mặt cô khiến cô ngột ngạt gặp phiền phức.
Hoắc Cảnh Xuyên biết sẽ là kết quả này, bởi vì cô gái nhỏ này ấy à, sẽ không để mình là người bị thiệt.
Hoắc Đại Khánh thấy thái độ của cô kiên định như vậy, cũng không cưỡng cầu nữa, lập tức bảo đứa con trai thứ hai không biết cố gắng Hoắc Kiến Quốc và Lưu Thiết Thuyên đến huyện thành báo án.
Bà Vương thấy người thật sự đi tìm công an, nằm trên đất lăn qua lăn lại la lối khóc lóc:
“Tôi không đi, tôi không đi.”
“Đại đội trưởng không nói lý, giúp đỡ người ngoài bắt nạt bà già như tôi.”
Bởi vì chuyện báo công an, Hoắc Đại Khánh vốn có chút áy náy đối với cả nhà bà Vương, nghĩ lát nữa công an tới có thể cầu xin bọn họ phán nhẹ chút hay không.
Dù sao trong nhà còn có 10-20 miệng ăn, phụ nữ trẻ em còn đợi ăn cơm, kết quả bà Vương lăn lộn, còn la lối khóc lóc như vậy thì tức giận mặc kệ.
Lát nữa công an tới đây, bọn họ muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó đi.
Hoắc Đại Khánh sợ mấy con trai của Vương gia biết chuyện báo công an, lại trốn đi, đến lúc đó công an tới không tìm thấy người, thì bảo mấy trai tráng trong đội đi tìm người.
Mình đã như vậy Hoắc Đại Khánh còn thờ ơ, vì thế bà ta dứt khoát dùng bản lĩnh độc nhất vô nhị của bà ta.
“Tôi không sống nữa, bắt nạt mẹ góa con côi, tôi đi chết đây.” Bà Vương đứng dậy muốn va đầu vào tường.
Bà ta biết một khi mình làm như vậy, sẽ có người đứng ra ngăn cản bà ta.
Hừ hừ, đến lúc đó bà ta không tin con nhóc chết tiệt kia không nhả ra, nếu không nhả ra sẽ bị nước bọt của người trong đội phun chết đuối.
Chiêu này của bà ta dùng trăm lần đều linh.
“Bà Vương…”
“Đại đội trưởng, sẽ ra mạng người mất…” Mọi người lập tức luống cuống, nhanh chóng muốn tiến lên ngăn cản bà ta.
Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhanh hơn bọn họ một bước, ngăn cản bọn họ nói với bà Vương:
“Đâm đầu vào tường đi, bà mà chết tôi sẽ không truy cứu.”
Loại người này, còn yêu quý tính mạng hơn rùa đen ngàn năm, bà ta còn lâu mới nỡ chết.
Đã đến lúc này Lục Hướng Noãn còn đổ thêm dầu vào lửa, người trong đội nghe bà ta nói như vậy thì phẫn nộ, nhưng mà e ngại chuyện lúc trước, cả đám đều giận mà không dám nói gì nhìn Lục Hướng Noãn.
Sợ tâm trạng của cô khó chịu cũng đâm kim châm cứu vào người bọn họ.
Chỉ có Hoắc Cảnh Xuyên trên lưng Hoắc Kiến Thiết biết cô gái nhỏ muốn làm gì, cười mà không nói, ánh mắt mờ mịt nhìn cô gái nhỏ giương nanh múa vuốt.
“Tôi thật sự đập đầu đó, cô đừng hối hận.” Bà Vương không nghĩ tới con nhóc chết tiệt này không làm theo sắp xếp thông thường, trong lúc nhất thời hơi luống cuống.
Lục Hướng Noãn ngoáy lỗ tai nói: “Ừm, nhanh lên, muốn chết thì chết nhanh lên, dông dài làm cái gì.”
“Tôi thật sự đâm đầu đấy.” Bà Vương nói xong nhưng không chịu đập đầu.
Lúc này các đội viên đều kịp phản ứng, mình bị bà ta coi thành khỉ chơi đùa.
Cả đám trợn to mắt trừng bà ta, người nào cũng không quản bà ta nữa.
Còn mấy con dâu của Vương gia, không có một người dám đứng ra giúp nói chuyện, sợ lát nữa công an tới cũng dẫn bọn họ đi.
Bà Vương thấy không có một người đứng ra ngăn cản bà ta, cũng không đập đầu vào tường nữa, ngồi dưới đất khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nhưng mà không còn ai đau lòng bà ta nữa, đặc biệt là mấy nhà từng bị bà ta bắt nạt, ở trong lòng đều vỗ tay bày tỏ vui mừng trầm trồ khen ngợi.
Hoắc Kiến Quốc và Lưu Thiết Thuyên đi vào cục công an, mở miệng là tìm Vương Giải Phóng.
Hai người phụ trách tiếp đãi bọn họ vừa vặn có Vương Dược Phú, anh ta vừa nghe bọn họ tới tìm cục trưởng, thì nhanh chóng dò hỏi tình hình.