Mà Lưu Thiết Thuyên ở bên cạnh nóng lòng biểu hiện lập tức đẩy Hoắc Kiến Quốc sang một bên, sốt ruột hoảng hốt nói với Vương Dược Phú:
“Thanh niên trí thức Lục trong đội bọn tôi bị người ta bắt nạt, đại đội trưởng bảo hai bọn tôi tới đây báo án.”
Không biết vì sao Vương Dược Phú nghe anh ta nói mấy chữ thanh niên trí thức Lục này, mí mắt phải đột nhiên giật giật, hỏi theo bản năng:
“Các anh là người thuộc đại đội nào?”
“Đại đội Hồng Kỳ.” Lúc này cuối cùng Hoắc Kiến Quốc cũng xông lên trước.
“Thanh niên trí thức Lục là?” Không được, mí mắt phải của anh ta giật giật càng mãnh liệt hơn.
“Lục Hướng Noãn, thanh niên trí thức Lục.”
“Mẹ kiếp.” Vương Dược Phú nghe thấy thế trực tiếp chửi bậy, đám Lưu Thiết Thuyên sợ tới mức giật mình nhìn Vương Dược Phú.
Vương Dược Phú biết được mình làm sai vội vàng nghiêm túc hơn, sốt ruột hoảng hốt đi tìm cục trưởng của bọn họ.
Vương Giải Phóng vừa nghe xong mọi chuyện thì tức tới mức đập bàn, hiện giờ Hoắc Cảnh Xuyên mới trở về được mấy ngày, thanh niên trí thức Lục đã bị người ta bắt nạt, chuyện này bảo anh ta để mặt mũi ở đâu?
Anh ta lập tức dẫn người đi theo.
Mà Vương Dược Phú thì trực tiếp xin nghỉ, chân như dẫm Phong Hỏa Luân liều mạng đạp xe đạp, đi báo tin cho cha mẹ anh ta.
Dám bắt nạt em gái của Vương Dược Phú này, đúng là không muốn sống nữa.
“Đoàn trưởng Hoắc.” Vương Giải Phóng tiến vào thì thấy Hoắc Cảnh Xuyên, nhanh chóng tiến lên chào hỏi.
Hoắc Cảnh Xuyên nói: “Làm phiền anh.”
Người trong đội thấy Hoắc Cảnh Xuyên còn quen với cục công an, thì biết hôm nay xem như cả nhà bà Vương đá trúng tấm sắt.
Lục Hướng Noãn thân là đương sự của chuyện này “thêm mắm thêm muối” lặp lại mọi chuyện, thành công đắp nặn mình thành một cô gái đáng thương bị bắt nạt.
Nhìn đám người Vương gia không có một ai giảo biện, Vương Giải Phóng càng thêm tức giận muốn chết.
Đúng lúc này cả nhà Vương Quốc An cũng đi tới, ngoại trừ Lý Tiểu Uyển đang đi làm thật sự không thể xin nghỉ ra, những người khác đều tới chống lưng cho Lục Hướng Noãn.
“Cha nuôi mẹ nuôi, sao hai người lại tới đây?” Lục Hướng Noãn nhìn bọn họ, trong đôi mắt hiện lên kinh ngạc vui mừng.
“Con gái, có người bắt nạt con sao?” Lưu Thúy lập tức tiến lên ôm Lục Hướng Noãn, nhìn trái nhìn phải xem sợ cô bị thương chỗ nào đó.
“Mẹ nuôi, con không sao, may mà thím Quế Anh đi tới.’ Lục Hướng Noãn chỉ Vương Quế Anh bên cạnh cô.
Lưu Thúy lập tức tiến lên nắm lấy tay Vương Quế Anh cảm ơn: “Em gái, hôm nay thật sự cảm ơn em, nếu không chị và cha con bé không biết nên làm sao bây giờ.”
Vương Quế Anh thành thật nói: “Nói cảm ơn cái gì, nếu nói cảm ơn thì nhà chúng em phải cảm ơn thanh niên trí thức Lục ấy chứ.”
Nhìn cả nhà Vương Quốc An, các đội viên đều ước lượng gì đó trong lòng, còn là gì, vậy thì chỉ có trong lòng bọn họ là rõ ràng.
Vương Quốc An thì tương đối trực tiếp, đi thẳng lên đánh loạn mấy con trai của Vương gia một trận, xả giận cho con gái của mình.
Mãi đến khi đám người bị đánh mặt mũi bầm dập, Vương Giải Phóng mới “nhớ tới” bảo người kéo Vương Quốc An ra.
“Đồng chí công an, cậu nhất định phải làm chủ cho con gái tôi.” Vương Quốc An vẫn còn tức, tiến lên đạp chân lên người Vương Lục Đào gần nhất.
Vương Lục Đào đau kêu to oa oa.
Lưu Thúy cũng không cam lòng lạc hậu, ầm ĩ muốn bọn họ đòi lại công bằng cho con gái.
Chỉ có Vương Dược Phú e ngại quần áo mặc trên người, không dám nói gì, nhưng mà ánh mắt giết người khi nhìn cả nhà bà Vương đã nói lên tất cả.
Lục Hướng Noãn nhìn hai vợ chồng Vương Quốc An “làm ầm ĩ”, trong lòng đột nhiên cảm thấy có người đứng phía sau chống lưng cho mình cũng không tệ lắm.
Hình như ngoại trừ Hứa Nhạc ra, cũng chỉ có bọn họ.
Nói tới Hứa Nhạc, Lục Hướng Noãn lại nhớ anh ta.
Cuối cùng chứng cứ bày ra trước mắt, cả nhà Vương gia cũng nhận tội, cho nên Vương Giải Phóng mang hết mấy người của Vương gia đi, để lại đám phụ nữ và trẻ em nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, lớn tiếng khóc rống.
Chẳng qua trước khi đi, tầm mắt của Hoắc Cảnh Xuyên và Vương Giải Phóng giao nhau một lát, đều ngầm hiểu lẫn nhau.
Cũng bởi vì liên quan tới Hoắc Cảnh Xuyên, cả nhà Vương gia bị phán nặng, nhưng mà ngồi tù.
Chẳng qua bị Vương Giải Phóng vận dụng quan hệ đưa đến Tây Bắc lao động cải tạo, thực ra như vậy còn khó chịu hơn là bị nhốt trong tù.
Lục Hướng Noãn cũng coi như an tâm, ít nhất trong khoảng thời gian này lỗ tai của cô sẽ thanh tĩnh hơn không ít.