Có lẽ người trong đội sẽ không nghĩ quẩn trong lòng, không có mắt nhìn chạy tới tìm cô gây phiền phức.
Thấy mọi chuyện xử lý xong, không còn chuyện gì nữa, Vương Quốc An muốn dẫn theo con trai và vợ về huyện thành, kết quả bị Lục Hướng Noãn ngăn cản lại.
Cô vẫn luôn giữ cả nhà bọn họ ở lại ăn cơm.
Mọi người đi từ xa tới đây chống lưng cho cô, cô lại mặc kệ thì thật sự hết nói nổi.
Đám Vương Quốc An không có biện pháp chỉ có thể đồng ý.
Hôm nay có thể nhanh chóng xử lý như vậy, Lục Hướng Noãn cũng biết trong chuyện này còn có công lao của Hoắc Cảnh Xuyên, cho nên vì cảm ơn anh, cùng với hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đứng ra giúp cô, Lục Hướng Noãn cũng mời bọn họ.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe thấy thế thì không đồng ý, vừa định từ chối không ngờ lão tam nhà mình còn mở miệng nhanh hơn ông ấy, đồng ý chuyện này.
Hoắc Đại Khánh thân là cha đương nhiên biết trong lòng anh ôm tâm tư gì, cho nên thuận theo dẫn lừa xuống sườn núi đồng ý.
Nhưng mà đến thì cả nhà bọn họ cũng không thể đến tay không, Hoắc Đại Khánh bảo vợ mang rượu lần trước tiễn Hoắc Cảnh Xuyên bộ đội đặc biệt cho ông ấy.
Ngoài ra Vương Quế Anh cũng biết vườn rau của Lục Hướng Noãn còn chưa lớn lắm, vì thế lập tức mang ít rau ở vườn nhà mình đến.
Hoắc Cảnh Xuyên thì dọc đường đi được Hoắc Kiến Thiết cõng, Lục Hướng Noãn đi theo sau anh nhìn bóng dáng hai người, suy nghĩ gì đó.
Trong đầu lập tức phác họa ra một bức vẽ xe lăn thời hiện đại.
Không thể để anh luôn nằm trên giường đất được, nằm hai ba tháng, thời gian dài trên người sẽ ít sức sống hơn.
Lục Hướng Noãn quyết định đợi ăn cơm xong, thì vẽ kết cấu của xe lăn ra, bảo Hoắc Đại Khánh giúp đỡ tìm người làm ra nó.
Dù sao ông ấy là cha của Hoắc Cảnh Xuyên, nên bỏ chút công sức, có lẽ ông ấy cũng vô cùng nguyện ý.
Đợi khi tới nhà, Lục Hướng Noãn rẽ vào phòng bếp đi pha trà trước, bảo Lưu Thúy giúp bưng ra.
Trà này cũng không phải trà ngon gì, là trà hoa lài hot nhất ở tầng một phía dưới kệ để hàng trong siêu thị, 15 tệ, ở nông thôn dùng để chiêu đãi mọi người cũng không tệ lắm.
Thực ra trong không gian của Lục Hướng Noãn có trà ngon, chẳng qua cô không dám lấy ra.
Không nói tới Hoắc Cảnh Xuyên hàng năm ở bộ đội, chỉ riêng Vương Quốc An thân là phó chủ nhiệm của bên thanh niên trí thức, miệng rất tinh.
Trà ngon hay không vừa nếm thử là biết được, như vậy sẽ phá hỏng hình tượng cô bé đáng thương bị cha ruột mẹ kế bắt nạt của mình.
Làm xong mọi chuyện Lục Hướng Noãn ở trong phòng bếp bận việc, sau đó Vương Quế Anh tới đặt đồ lên bệ bếp, cũng xắn tay áo lên bắt đầu ra tay giúp đỡ.
Lục Hướng Noãn cũng không khách sáo với bà ấy, bởi vì làm một bàn đồ ăn thực sự tốn nhiều thời gian, hơn nữa hiện giờ đã tới thời gian ăn cơm, không thể chậm trễ thêm nữa.
Cộng thêm đám Vương Quốc An còn đợi lát nữa về huyện thành.
Cho nên nhiều người sức lực mạnh, ngay cả Lưu Thúy đưa trà xong trở về thấy hai người đang bận việc, cũng gia nhập đội ngũ nấu cơm.
Trong phòng bếp còn có một ít thịt khô, không nhiều lắm, khoảng nửa cân, Lục Hướng Noãn cũng không keo kiệt trực tiếp thái hết.
Vương Quế Anh và Lưu Thúy ở bên cạnh giúp nhặt rau, rửa rau thấy Lục Hướng Noãn nấu hết như vậy thì nhíu mày.
Lưu Thúy đau lòng nói: “Hướng Noãn, đủ rồi, đừng cứt, cho con thì cất đi hôm nào nấu mà ăn.”
Bên ngoài đều là một đám đàn ông, cho bọn họ ăn đều uổng phí, còn không bằng để cho con gái ăn nhiều hai miếng, thêm được ít thịt.
“Đúng thế không ăn hết đâu, thanh niên trí thức Lục, đừng cắt.” Vương Quế Anh cũng nhanh chóng ngăn cô lại.
Hiện giờ trong đội ngày lễ ngày tết mới có thịt ăn, có nhà nào ăn ngang tàng như vậy, nếu thật sự ăn như cô vậy cuộc sống sẽ thế nào.
Nói đến cùng, Vương Quế Anh vẫn đau lòng thịt.
Chỉ có mấy miếng thịt này nhiều người há miệng đợi ăn như vậy, mỗi người ăn hai miếng là hết, cho nên Lục Hướng Noãn trực tiếp lựa chọn làm lơ lời bọn họ nói, thái hết năm lạng thịt.
Vừa vặn xào với ớt xanh Vương Quế Anh mang tới.
Vương Quế Anh và Lưu Thúy không có biện pháp, chỉ có thể mặc kệ cô, chẳng qua hai người vô cùng ăn ý quay đầu sang một bên, không nhìn Lục Hướng Noãn xào rau.
Sợ nhìn sẽ đau lòng.
Khi xào món này không biết là ớt xanh quá cay hay vì nguyên nhân gì khác, Lục Hướng Noãn vẫn luôn hắt xì, ngay cả đôi mắt to mê người cũng là sương mù mênh mông, mặt đỏ bừng.