Đi vào nhìn kỹ như vậy, Vương Quế Anh phát hiện gương mặt Lục Hướng Noãn trắng bệch, bà ấy đau lòng tiến lên giúp đỡ khuyên nhủ:
“Thanh niên trí thức Lục, nghe lão tam đi, cháu đi trở về nghỉ ngơi, đợi khỏi bệnh rồi nói.”
Không thể vì chữa bệnh cho lão tam nhà mình mà khiến thanh niên trí thức Lục bị ốm được, Vương Quế Anh thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng áy náy.
Trong lúc nói chuyện, Vương Quế Anh còn không quên bảo Lục Hướng Noãn uống hết sữa bột.
Lục Hướng Noãn không chịu nổi nhiệt tình của bà ấy, chỉ có thể uống hết, thời buổi này vị sữa bột rất nồng, uống hết cốc sữa bột này cô cảm thấy dạ dày buồn nôn.
Đều bị cô kìm nén xuống, nhưng Lục Hướng Noãn phát hiện vậy mà có chút sức lực.
Vì thế cô mặc kệ hai bọn họ nói thế nào, cô tốc chiến tốc thắng châm cứu hai chân cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Khi tất cả kim đều nhổ ra, sau lưng Lục Hướng Noãn là một tầng mồ hôi lạnh, dặn dò bọn họ xong cô kéo cơ thể mệt mỏi về nhà.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cô đi đường hơi lắc lư vừa định mở miệng nói chuyện, đã bị Vương Quế Anh không ai hiểu con bằng mẹ biết được.
Cho dù lão tam không nói, bà ấy cũng muốn đưa thanh niên trí thức Lục người ta về nhà.
Lục Hướng Noãn biết cơ thể mình như vậy, đối mặt với giúp đỡ của Vương Quế Anh cô cũng không làm ra vẻ, mãi đến khi cô nằm trên giường đất nghỉ ngơi Vương Quế Anh mới rời đi.
Nhân tiện còn tri kỷ đóng cửa cho Lục Hướng Noãn.
Hoắc Cảnh Xuyên nghe mẹ anh nói như vậy mới thả lỏng một chút, nhưng nghĩ tới sức khỏe của Lục Hướng Noãn trong lòng anh lại thấp thỏm.
Vì thế Hoắc Cảnh Xuyên bảo mẹ anh đến phòng ngủ của bọn họ tìm giấy và bút, viết vèo vèo mấy chữ.
Ngay sau đó anh nhờ anh hai Hoắc Kiến Quốc đưa tờ giấy này đến nhà Vương Giải Phóng, địa chỉ anh cũng đã nói rất rõ.
Huyện thành chỉ rộng từng ấy, hỏi thăm một lát sẽ hỏi thăm ra được.
Chuyện này không tính là gì đối với anh hai anh.
Từ khi vợ anh ta bị mẹ anh ta đưa về nhà mẹ đẻ xong, trong nhà đã lung tung rối loạn lên, một mình anh ta vừa làm cha vừa làm mẹ hầu hạ mấy đứa bé.
Mới có mấy ngày cả người anh ta gầy đi một vòng, hiện giờ thấy lão tam sai mình đến huyện thành, đương nhiên là anh ta không muốn đi.
Khi anh ta định mở miệng từ chối, Hoắc Cảnh Xuyên cho anh ta một tệ làm phí chạy vặt.
Hoắc Kiến Quốc vừa nhìn thấy tiền đôi mắt tỏa sáng, lập tức ném lời từ chối ra sau đầu, cầm lấy tiền chạy chậm rời đi.
“Lão nhị đi đâu thế? Mặc kệ đứa bé trong nhà à.” Vương Quế Anh vén rèm lên bắt đầu lải nhải.
“Con có việc nhờ anh hai đến huyện thành một chuyến.” Hoắc Cảnh Xuyên nói thật.
Còn là vì chuyện gì, anh không nhắc tới một câu.
Vương Quế Anh vừa nghe là chuyện của anh, lập tức không nói nữa, bởi vì ở trong lòng bà ấy, chuyện của lão tam là chuyện quan trọng.
Ngay sau đó bà ấy quay đầu đến phòng bếp nấu cơm, nhân tiện nấu cơm cho mấy đứa bé nhà lão nhị.
Tuy chia nhà nhưng bà ấy cũng là bà nội của mấy đứa bé, sao có thể nhẫn tâm để mấy đứa bé đói bụng được.
Nấu một nồi cháo to, hấp mấy cái bánh bột ngô, rau Vương Quế Anh cũng lười xào, trực tiếp đến nhà hầm cầm ít dưa muối đặt lên bàn cơm.
Nhân lúc bọn họ đang ăn cơm, bà ấy lại về phòng nấu trứng gà, chẳng qua Vương Quế Anh nhìn trứng gà thấy hơi ít.
Lo lắng Lục Hướng Noãn ăn không đủ no, bà ấy nghiến răng thêm quả nữa.
Ngoài ra bà ấy còn không quên thêm hai giọt dầu mè vào trong bát.
Trong phòng tràn ngập mùi thơm bay ra.
Tuy mấy đứa bé Hoắc gia thèm ăn, nhưng thật ra đứa nào cũng không dám tiến lên trước vươn tay xin, dù sao trong lòng bọn họ vẫn hơi sợ bà nội của mình.
“Bà già, bà biết hưởng thụ cuộc sống nhỉ?” Hoắc Đại Khánh ăn cơm xong ra sân hóng gió trêu chọc nói.
“Ông thì biết cái gì, thanh niên trí thức Lục sinh bệnh, chắc chắn không ăn uống gì. Hơn nữa con bé chỉ có một mình, lại không chiếu cố được bản thân thật tốt, tôi nấu ít đồ ăn cho con bé, không thể để con bé đói bụng được.” Sau khi Vương Quế Anh nói xong, thì vội vã rời đi.
Mà Hoắc Cảnh Xuyên ở trong phòng nghe mẹ anh nói như vậy, khóe miệng nhếch lên ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy.
Hoắc Đại Khánh vừa nghe Lục Hướng Noãn sinh bệnh, khẩn trương muốn chết, ông ấy muốn đi theo qua nhìn xem có chuyện gì.
Nhưng nghĩ một lát thấy không thích hợp, ông ấy định đợi bà già nhà mình trở về thì hỏi.