Bà ấy chắc chắn biết rõ.
Lục Hướng Noãn ngủ mê mang, thì nghe thấy có người gọi cô, cô cố mở mắt ra, phát hiện là Vương Quế Anh.
“Thím?”
“Khoan hãy nói chuyện, mau ăn cơm thím mang tới đã. Ăn no rồi, bệnh mới có thể khỏi được.”
…
Đúng thật là, Vương Quế Anh nhìn gương mặt tái nhợt của Lục Hướng Noãn khỏi phải nói đau lòng cỡ nào.
Lục Hướng Noãn còn chưa mở miệng nói lời từ chối, Vương Quế Anh đã đút cơm tới bên môi cô, nếu lúc này Lục Hướng Noãn lại làm ra vẻ thì không được tốt lắm.
Nói ra đồ ăn còn rất thơm, Lục Hướng Noãn ngửi mùi thôi cũng biết Vương Quế Anh cho dầu mè vào bên trong, trong bát còn có chút váng dầu.
Đây là dùng hết cả vốn gốc vào trong mà.
Chỉ một lát sau Lục Hướng Noãn đã uống hết bát canh trứng gà.
“Thím, làm phiền thím quá, đợi cháu khỏi bệnh…”
“Chuyện sau này thì sau này lại nói, hiện giờ sức khỏe quan trọng hơn.” Vương Quế Anh biết Lục Hướng Noãn muốn nói gì, cho nên lập tức mở miệng cắt ngang lời cô.
Cô gái nhỏ ở bên ngoài một mình, sinh bệnh phát sốt, bên cạnh lại không có ai chiếu cố, nếu người trong nhà biết chắc chắn sẽ lo lắng tới mức nào.
Mà bên kia Hoắc Kiến Quốc cầm tiền giống như tiêm máu gà, một đường chạy chậm cũng không ngừng lại, sợ chậm trễ chuyện lớn của lão tam.
Thực ra anh ta sợ lần sau lại có loại chuyện tốt này, mình chậm trễ Hoắc Cảnh Xuyên sẽ không gọi anh ta nữa.
Chẳng qua khi anh ta tới sắc trời đã muộn, trên đường không còn nhiều người đi đường, tuy trong đầu anh ta vẫn luôn nhớ kỹ địa chỉ mà Hoắc Cảnh Xuyên nói.
Nhưng mà từ nhỏ tới lớn anh ta không tới huyện thành được mấy lần không quen thuộc lắm, vì thế anh ta da mặt dày tìm người hỏi khắp nơi.
Cuối cùng cũng bị Hoắc Cảnh Xuyên đoán được vừa vặn, đúng là không hổ anh em cùng cha mẹ.
Chỉ một lát sau, đã tìm tới được nhà Vương Giải Phóng.
Ngôi nhà này rất khí phái, cả đại đội của mình cũng không tìm được một căn như vậy, Hoắc Kiến Quốc vừa định cảm thán từ đáy lòng hai câu, thì đột nhiên nhớ tới mình suýt nữa quên mất chuyện chính.
Chuyện lão tam dặn dò mình không thể qua loa được, nếu không bị anh biết mà nói, chắc chắn chuyện gì cũng có thể làm ra được, đến lúc đó anh sẽ mặc kệ anh ta có phải là anh trai ruột hay không.
Chỉ thấy anh ta nhanh chóng tiến lên gõ cửa, dùng sức gõ, bàn tay đã bị gõ đỏ bừng, Hoắc Kiến Quốc dựa vào cửa nghe động tĩnh bên trong.
“Đồng chí Vương Giải Phóng, lão tam nhà tôi bảo tôi tới tìm cậu.” Hoắc Kiến Quốc gân cổ lên, kêu ở giữa khe cửa.
Vương Giải Phóng uống rượu quá nhiều, chạy tới chạy lui đi vệ sinh mấy lần mê mang nghe thấy có người gọi anh ta, anh ta mới lảo đảo chạy tới mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì phát hiện là người quen, đây không phải là người nhà của Hoắc Cảnh Xuyên sao, lần trước anh ta đến thăm Hoắc Cảnh Xuyên từng gặp.
Thấy anh ta tới tìm mình vào lúc này, lo lắng Hoắc Cảnh Xuyên xảy ra chuyện nên anh ta lập tức tỉnh táo lại.
“Sao thế, đoàn trưởng Hoắc xảy ra chuyện gì sao?”
Khi tới Hoắc Cảnh Xuyên chỉ nói anh có việc gấp tìm Vương Giải Phóng, nhưng căn bản không nói chuyện gì, anh ta vừa hỏi như vậy thật sự khiến Hoắc Kiến Quốc mơ hồ.
Lão tam nhà anh ta, không phải còn rất tốt sao?
Ngoại trừ nằm liệt trên giường đất không thể cử động ra, thì có thể ăn có thể uống.
Còn ăn ngon hơn anh ta, Hoắc Kiến Quốc nghĩ tới đây trong lòng có chút chua xót.
Dựa vào cái gì chứ, đều là con của cha mẹ, sao cha mẹ anh ta có thể thiên vị như thế.
“Đoàn trưởng Hoắc có nhờ anh mang thứ gì cho tôi không?” Vương Giải Phóng thấy không hỏi ra nguyên do, vì thế tìm lối tắt.
Lúc trước khi anh ta đưa Hoắc Cảnh Xuyên trở về, anh ta đã nói với Hoắc Cảnh Xuyên có việc nhất định phải tìm anh ta.
Nhờ người không tiện nói ra thì viết ra giấy, dù sao anh ta từng đi học biết chữ.
“Có có có.” Khi tới đây anh ta một lòng nhớ thương bánh bao nhân thịt ở Tiệm Cơm Quốc Doanh, vậy mà suýt nữa quên mất chuyện quan trọng là tờ giấy kia.
Vì thế Hoắc Kiến Quốc nhanh chóng lấy tờ giấy bị mồ hôi ướt đẫm làm cho nhăm dúm dó trong túi ra.
Anh ta còn chưa kịp mở ra, đã bị Vương Giải Phóng nóng vội đoạt lấy mất.
“Đồng chí Vương Giải Phóng, trên tờ giấy này viết gì thế?”
Sao giống y như vẽ bùa quỷ thế này?
Vậy mà anh ta không biết một chữ.
Đây là đang bắt nạt mình không có văn hóa ư?
Hừ.