“Anh đợi ở đây, tôi đi ra ngoài một chuyến sẽ trở về ngay.” Vương Giải Phóng thấy nội dung trên tờ giấy xong, lập tức dặn dò rồi lòng nóng như lửa đốt chạy ra ngoài.
Sao đoàn trưởng Hoắc sẽ bị phát sốt bị cảm chứ?
Thời buổi này, cộng thêm trên đùi đoàn trưởng Hoắc có vết thương, sinh bệnh sẽ dễ khiến miệng vết thương nhiễm trùng.
Mà Hoắc Kiến Quốc thì trực tiếp trợn tròn mắt, anh ta muốn đến hợp tác xã mua bán ăn bánh bao ăn, khi tới anh ta mang theo phiếu gạo, lão tam cho tiền cộng thêm phiếu gạo của mình, đến lúc đó có thể mua được hai cái.
Hiện giờ bảo anh ta đứng ngốc ở đây, vậy anh ta đi hay không đi?
Cuối cùng là kính sợ bộ quần áo trên người Vương Giải Phóng, anh ta không có tiền đồ đứng yên ở đây.
Ngay cả cửa nhà Vương Giải Phóng cũng không tiến vào.
Chẳng qua Hoắc Kiến Quốc không biết chính là, cho dù bây giờ anh ta đến Tiệm Cơm Quốc Doanh, cũng không ăn được bánh bao nhân thịt anh ta tâm tâm niệm niệm.
Bởi vì lúc này không còn sớm nữa, Tiệm Cơm Quốc Doanh đã sớm đóng cửa tan làm.
Vương Giải Phóng đến bệnh viện tìm được cô út làm bác sĩ trực đêm, tiến lên muốn thuốc cảm hạ sốt.
Vương Diễm Phỉ sờ đầu anh ta, phát hiện nhiệt độ bình thường, cho rằng anh ta nhàn rỗi không có việc gì làm tới đây gây sự, nên nhanh chóng trừng mắt với anh ta, bảo anh ta đi sang một bên.
Hôm nay bà ấy đã sắp mệt chết, mới đi làm đã gặp người bệnh bị dao đâm, phẫu thuật khẩn cấp xong đến bây giờ bà ấy mệt đến mức mông cũng không muốn dịch đi.
“Cô út, cháu thật sự có chuyện quan trọng mà, cô mau kê thuốc đi, cháu còn phải trở về nữa.” Vương Giải Phóng vừa thấy cứng không được, trực tiếp chuyển sang mềm.
“Cháu bình thường một chút cho cô, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ đồn linh tinh sau lưng thế nào. Cháu lại không phải không biết dượng cháu keo kiệt bủn xỉn cỡ nào, bị anh ấy biết, đến lúc đó cô lại phải dỗ.”
Thấy anh ta dùng chiêu này, Vương Diễm Phỉ ghét bỏ nhanh chóng cách anh ta được bao xa thì bấy xa.
“Cô út, cháu thật sự có việc gấp mà, ân nhân cứu mạng của cháu sinh bệnh, hiện giờ đang cần thuốc.” Vương Giải Phóng thấy bà ấy dầu muối không ăn, trực tiếp ngả bài.
“Hoắc Cảnh Xuyên?” Đối với ân nhân cứu mạng của cháu trai, Vương Diễm Phỉ vẫn biết, bởi vì anh cứu nam đinh duy nhất của Vương gia bọn họ.
Nếu không có anh, người Vương gia bọn họ thật sự sẽ tuyệt hậu.
Cho nên người Vương gia bọn họ hiện giờ từ trên xuống dưới đều cảm kích Hoắc Cảnh Xuyên.
Vương Giải Phóng gật đầu.
Lúc này Vương Diễm Phỉ không ngồi yên được, lập tức đi kê thuốc, bà ấy không yên tâm bảo Vương Giải Phóng đến nhà bà ấy , gọi chồng mình đến.
Ông ấy là bác sĩ ngoại khoa, có ông ấy ở đây lo trước khỏi họa, vừa vặn hôm nay ông ấy nghỉ.
Vương Giải Phóng nghe thấy thế đâu dám nói không, thêm một người thì có thêm một phần đảm bảo, anh ta lập tức vui vẻ mang theo thuốc đến cô út của anh ta.
Cũng may chồng của Vương Diễm Phỉ cũng là người tốt, thường coi chuyện của nhà mẹ vợ thành nhà của mình mà đối đãi, vừa nghe cháu trai bên vợ có nhu cầu này, cộng thêm vợ mình yêu cầu, không nói hai lời thay quần áo đạp xe với Vương Giải Phóng.
Vương Giải Phóng còn không quên chờ Hoắc Kiến Quốc ở cửa đi cùng.
…
Ba người vội vàng đạp xe đến đại đội Hồng Kỳ, lúc này ánh trăng đã treo cao.
Trong bóng đêm đã nhuộm đẫm ý lạnh, Hoắc Kiến Quốc ngồi ghế sau chỉ mặc áo ba lỗ bị lạnh đến luôn hắt xì.
“Anh, xin lỗi.” Mới xuống xe, Vương Giải Phóng không có thời gian thở dốc một hơi, đã xin lỗi với Hoắc Kiến Quốc.
Trên đường đi anh ta liều mạng đạp, chỉ sợ chậm trễ một chút Hoắc Cảnh Xuyên sẽ xảy ra ngoài ý muốn, cộng thêm vết thương cũ của anh ta vừa chua xót vừa đau.
Còn hơi phát run.
“Đừng đừng đừng, lúc này lão tam còn đang ở trong phòng đợi cậu đấy, cậu nhanh qua đó đi.” Sau khi Hoắc Kiến Quốc nói xong thì lập tức rời đi.
Hoắc Kiến Quốc chưa ăn cơm tối, bụng đói kêu vang che cái bụng vẫn luôn sôi, lục tìm nhà bếp nhưng mà không có chút cơm nào.
Anh ta đói đến mức không chịu nổi chỉ có thể tự mình nhóm lửa nấu cơm.
Lúc này anh ta rất nhớ vợ anh ta, chẳng qua mẹ anh ta không lên tiếng, Hoắc Kiến Quốc không dám đón cô ta từ nhà mẹ đẻ về.
Sợ mẹ anh ta nổi giận, sau đó không thèm nhận con trai ruột là anh ta, anh đã biết, anh ta không có địa vị gì trong lòng cha mẹ mình mà.