Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 537 - Chương 537: Mời Bác Sĩ Tới Khám Bệnh

Không xác định Chương 537: Mời bác sĩ tới khám bệnh

“Đoàn trưởng Hoắc, anh không thoải mái chỗ nào?”

Hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh đang nằm trên giường đất chuẩn bị ngủ nghe thấy trong phòng lão tam nhà mình như có người tới, thì nhanh chóng mặc quần áo cởi ra vào lần nữa.

Bọn họ thở hổn hển chạy tới.

“Cảnh sát Vương, sao cháu lại tới đây?” Vương Quế Anh vừa thấy là người quen, thì nhanh chóng mở miệng nói.

“Cháu nghe nói đoàn trưởng Hoắc sinh bệnh, nên nhanh chóng dẫn theo dượng của cháu tới đây.” Vương Giải Phóng nói xong, còn không quên giới thiệu Lưu Nhị Đào cho cả Hoắc gia.

Lưu Nhị Đào vừa nghe thì hiểu rõ, đây là ân nhân cứu mạng bên nhà mẹ đẻ của anh ta, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình hơn.

Bác gái dài bác gái ngắn.

Gọi như vậy khiến Vương Quế Anh suýt nữa quên mất chuyện chính: “Lão tam? Sao con đột nhiên thấy không thoải mái như vậy?”

“Mẹ, mẹ bảo cha đi ngủ đi, mẹ ở lại.” Hoắc Cảnh Xuyên nói.

Cha anh đến không tiện, Hoắc Cảnh Xuyên keo kiệt nghĩ thầm.

“Tên nhóc thối này, con có chuyện gì mà ông già như cha không thể biết được sao?” Vừa nghe ‘con trai hiếu thuận’ nói như vậy, Hoắc Đại Khánh suýt nữa tức tới mức bệnh tim tái phát.

Vương Quế Anh nhìn con trai nhà mình không giống dáng vẻ sinh bệnh, lúc này bà ấy đã đoán được là có chuyện gì.

Trong lòng bà ấy như ăn phải quả dại trong núi, chua xót vô cùng.

Con trai bà ấy vất vả lắm mới học được thương người ta, lại biến thành dáng vẻ như bây giờ, ông trời đối xử với thằng bé không tốt chút nào.

Nếu thực sự có mắt mà nói, thì lấy mạng của bà già này đi, dù sao đời này bà ấy đã sống đủ, đừng động vào lão tam bảo bối của bà ấy.

Nhưng mà lúc này Vương Quế Anh không quên giúp Hoắc Cảnh Xuyên đuổi Hoắc Đại Khánh tức giận bất bình rời đi.

Con trai không cho mình ở lại thì thôi, ngay cả bà già nhà mình cũng thế, Hoắc Đại Khánh tức tới mức vung tay áo rời đi.

Hừ…

Ông ấy tức giận…

Thuộc loại dỗ kiểu gì cũng không thể dỗ được…

“Mẹ, mạ dẫn Giải Phóng đến nhà thanh niên trí thức Lục đi, nhân dịp trời tối trên đường không có ai, đi đường nhỏ, đừng để người ta thấy được.” Vì thanh danh của Lục Hướng Noãn, Hoắc Cảnh Xuyên dặn dò Vương Quế Anh.

Cô gái nhỏ yếu ớt, gió thổi một lát còn có thể sinh bệnh, nếu không khám kịp thời sau này chắc chắn sẽ để lại di chứng gì đó.

Binh sĩ dưới tay anh vì con của anh ta phát sốt, chưa kịp đến bệnh viện khám bệnh sốt thành kẻ ngốc, cả ngày chỉ biết chảy nước dãi, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn nhớ rõ chuyện này.

Thực ra chủ yếu là Hoắc Cảnh Xuyên không nỡ, không nỡ để cô sinh bệnh, không nỡ để cô bị thương.

Muốn cô cả đời sống vui vẻ, khỏe mạnh, vô ưu vô lo.

“Cứ giao cho mẹ.” Bởi vì biết tình cảm của con trai nhà mình đối với thanh niên trí thức Lục sâu cỡ nào, cho nên Vương Quế Anh không nói hai lời trực tiếp đồng ý.

Bởi vì thanh niên trí thức Lục khỏe mạnh, lão tam nhà bà ấy mới có thể tốt hơn.

“Đoàn trưởng Hoắc… Không phải anh sinh bệnh à…” Vương Giải Phóng nghe hai người nói chuyện, có chút ngây ngốc.

“Giải Phóng, làm phiền hai người.” Tình nghĩa chiến hữu giữa bọn họ không cần nói quá nhiều.

“Không phiền phức, không phiền phức.” Vương Giải Phóng thấy anh khách sáo như vậy, sợ xa lạ với Hoắc Cảnh Xuyên anh ta lập tức vẫy tay.

Đồng thời trong lòng âm thầm sinh ra may mắn, không phải đoàn trưởng Hoắc sinh bệnh thì tốt, nhưng nghĩ một lát lại thấy thanh niên trí thức Lục sinh bệnh còn không bằng đoàn trưởng Hoắc sinh bệnh.

Ít nhất đoàn trưởng Hoắc sẽ không khẩn trương lo lắng, nếu không sẽ không tối muộn còn gọi mình tới khám bệnh.

Đúng là chân chạy vặt, Vương Giải Phóng nghĩ…

Còn Lưu Nhị Đào ở phía sau anh ta thì không có câu oán hận nào, bởi vì ở trong mắt bác sĩ như anh ta, người bệnh nào cũng giống nhau, khám cho người nào cũng được.

Chỉ cần chữa khỏi cho người ta.

Vương Quế Anh dẫn theo hai người đi đường tắt đến nhà Lục Hướng Noãn, may mà đem đen, hiện giờ các đội viên không có hoạt động ban đêm đều nằm trên giường đất ôm vợ ngủ say.

Trên đường đi bọn họ không gặp bất cứ người nào.

Bởi vì ngày mai còn phải đưa cơm cho Lục Hướng Noãn, cho nên Vương Quế Anh dùng khóa trên cửa nhà mình khóa cửa nhà Lục Hướng Noãn vào.

Bà ấy móc chìa khóa trong túi ra, sau đó nương theo ánh trăng mở cửa nhà Lục Hướng Noãn.

Ba người tiến vào xong, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mà Lục Hướng Noãn nằm trên giường đất thì lúc nóng lúc lạnh, trên người đều là mồ hôi.

Cho dù Vương Quế Anh rời đi, Lục Hướng Noãn lại uống mấy viên thuốc nhưng tác dụng không lớn lắm, tình hình vẫn như cũ không có nhiều chuyển biến tốt đẹp.

 


Bình Luận (0)
Comment