Quả nhiên con người có lòng tham, dục vọng luôn là vô tận.
Lục Hướng Noãn tính toán trở về mới uống, cô sợ bây giờ uống vào, khỏi quá nhanh lại bị người ta coi thành cơ thể sống thí nghiệm giải phẫu nghiên cứu.
Cho nên cô ra khỏi không gian mở mắt ra tỉnh lại, thì thấy Vương Quế Anh đang dựa vào mép giường cô ngủ gật.
“Thím, thím đi ngủ đi…” Lục Hướng Noãn vỗ bả vai bà ấy nói.
Lần này cô lại nợ một ân tình của Hoắc gia, hiện giờ còn chưa trả hết ân tình đã nợ, Lục Hướng Noãn cảm thán trong lòng.
Vương Quế Anh xoa đôi mắt, nhìn thấy Lục Hướng Noãn tỉnh lại vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói:
“Thanh niên trí thức Lục… Cháu tỉnh rồi… Cơ thể còn có chỗ nào không thoải mái không…”
Vương Quế Anh nhất thời kích động nói chuyện hơi ầm ĩ, ồn ào đến chị gái trên giường bệnh bên cạnh Lục Hướng Noãn không ngủ ngon, lập tức ngồi bật dậy không kiên nhẫn nói:
“Tối muộn rồi nói nhỏ một chút được không, bà không ngủ vẫn còn người khác ngủ mà.”
Người nhà quê đúng là người nhà quê, chưa hiểu việc đời, chuyện gì cũng kinh ngạc được, ngay cả ngủ cũng thế, không biết là kẻ nào không có mắt sắp xếp bọn họ cùng một phòng với cô ta.
Ngày mai cô ta sẽ tìm y tá trưởng nói chuyện.
“Rất xin lỗi, em gái, tôi vui quá.” Vương Quế Anh kịp phản ứng biết mình làm sai, vì thế nhanh chóng nhỏ giọng xin lỗi.
“Lần sau chú ý một chút.” Thấy thái độ nhận sai của bà ấy tốt như vậy, chị gái kia như nắm đấm đánh vào bông, có tức cũng không xả ra được, nghẹn một lúc lâu mới nghẹn ra câu này.
Hoàn toàn ném chuyện ngày mai cô ta muốn tìm y tá trưởng đổi phòng bệnh ra sau đầu.
“Thím, cháu đã khá hơn, không khó chịu gì nữa, thím mau ngủ đi. Lát nữa cháu cần gì, cháu sẽ gọi thím.” Lục Hướng Noãn cũng biết chuyện này là hai bọn họ làm sai.
Nếu khi cô đang ngủ có người gào to như vậy, cho dù là cố tình hay vô tình, phản ứng đầu tiên của cô cũng sẽ là tức giận, cho nên suy bụng ta ra bụng người.
Chỉ cần cô ta không làm chuyện gì quá phận, Lục Hướng Noãn sẽ không nói gì.
Nếu cứ nắm lấy lỗi sai không bỏ còn luôn càn quấy, vậy thì ngại quá cô sẽ ra tay, dù sao Vương Quế Anh là vì mình mới như thế.
“Được, vậy thím đi ngủ trước, đừng quên gọi thím đấy.” Vương Quế Anh thấy cô không giống nói dối, mí mắt mệt đến mức vẫn luôn rủ xuống bà ấy ngáp một cái, ngủ trên giường nhỏ bên cạnh Lục Hướng Noãn.
Quả thực là một giây đi vào giấc ngủ.
Lục Hướng Noãn nhìn bà ấy đã ngủ, mình thì làm thế nào cũng không ngủ nổi, cô mở to hai mắt nhìn trần nhà đã tróc sơn.
Ý thức lại vào không gian đứng ở miệng giếng kia, càng nhìn càng vui vẻ, cô đã gấp không đợi nổi muốn bò tới uống một ngụm.
Nhìn xem có phải đúng như những lời đã viết hay không, lực đại vô cùng, tốt nhất là loại sức lực có thể đánh chết một con trâu rừng.
Hoắc Cảnh Xuyên ở bên đại đội Hồng Kỳ thì một đêm không ngủ, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, chịu đựng đau đớn thử đứng dậy.
Nhưng mà chân của anh không có bất cứ phản ứng gì, anh đau đến mức môi trở nên trắng bệch.
Nhưng mà khi nghĩ tới Lục Hướng Noãn sinh bệnh ở bệnh viện, cả người anh giống như tiêm máu gà, từ trước tới nay anh chưa từng chịu thua nên thử hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng thể lực mất sạch anh không chống đỡ nổi, rầm một tiếng ngã từ trên giường đất xuống.
Trên người đều là đất, những chỗ khác trên người thì không có chỗ bị thương.
Trên cánh tay lộ ra gân xanh, Hoắc Cảnh Xuyên dựa vào đôi tay của anh bò lên giường đất, nhưng mà cả người như mất hết sức lực.
Cho dù vậy anh vẫn chưa từ bỏ ý định, bởi vì trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên không chấp nhận số mệnh.
Từ trước tới nay anh chỉ thờ phụng một câu, đó chính là mệnh ta do ta không do trời.
Lục Hướng Noãn ở bệnh viện khoảng ba ngày, mãi đến khi hoàn toàn hạ sốt, dưới khẩn cầu mãnh liệt của cô, cuối cùng Vương Quế Anh cũng đồng ý cho cô xuất viện.
Vừa vặn Hoắc Đại Khánh ngồi xe bò sáng sớm cũng tới bệnh viện, nhưng mà nói chưa được hai câu đã bị Vương Quế Anh sai đi làm thủ tục xuất viện cho Lục Hướng Noãn.
Dù sao người cũng đã tới, không dùng thì quá uổng phí.
Chị gái trên giường bệnh bên cạnh nhìn thấy Lục Hướng Noãn đi, vậy mà trong lòng sinh ra chút tư vị luyến tiếc.
Cô ta nằm viện nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được người hợp khẩu vị với cô ta.
Ngay cả bác gái đi cùng người bệnh cũng vậy, xem như phá vỡ ấn tượng người nhà quê trong đầu cô ta.