Người nhà quê cũng có người tốt, thích sạch sẽ, không ham món lợi nhỏ, hiểu đúng mực, không phải là bác gái trước mắt sao.
“Bác gái, sau này có rảnh tới huyện thành mà nói, dẫn theo thanh niên trí thức Lục tới nhà cháu chơi nhé.” Chị gái kia nhiệt tình mời.
“Được, đến lúc đó bác chắc chắn sẽ đến, nhưng mà cháu cũng phải chiếu cố mình thật tốt nhé.” Vương Quế Anh nói lời khách sáo.
Bà ấy chắc chắn sẽ không đến, ngay cả Lục Hướng Noãn cũng không có ý nghĩ này.
Thế giới này rộng như vậy, bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, huống hồ giao tình không sâu lắm.
Khi Lục Hướng Noãn ra khỏi bệnh viện cảm thấy trời trong xanh, không khí tươi mát hơn nhiều.
Cô cảm thấy mình như sống lại, mấy ngày nằm ở bệnh viện cô rất khó chịu, cái giường kia rất cứng, ngay cả chăn trên người cũng thế.
Cẩn thận ngửi một lát, thậm chí có thể ngửi ra được mùi vị mốc meo, rất khó ngửi.
Hơn nữa mấy ngày nằm viện bị Vương Quế Anh trông chừng, cô không tắm rửa sạch sẽ được, cho nên hiện giờ trên người cô dinh dính, không thoải mái chút nào.
Cô có thói ở sạch hiện giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa thỏa thích, tắm sữa tắm, sau đó nằm trên giường đất mềm như bông của cô thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
“Bây giờ xuất hiện, chúng ta có nên đi nói một tiếng với công an Vương hay không? Đừng để cậu ấy tan làm qua bệnh viện, không thấy được chúng ta lại sốt ruột.” Vương Quế Anh mới ngồi lên xe bò, mông còn chưa ngồi ấm đột nhiên nhớ tới vụ này.
Lục Hướng Noãn mở miệng nói: “Nói với anh ta đi ạ, vừa vặn cháu cũng gặp mặt cảm ơn anh ta.”
Cho dù thế nào tóm lại là anh ta ra lực, cho dù là được người khác nhờ vả, Lục Hướng Noãn cũng nợ anh ta một lời cảm ơn.
Là lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Hoắc Đại Khánh vẫn luôn im lặng, không nói hai lời vung roi trên tay đi về phía cục công an.
Nhưng mà tay không dám dùng lực mạnh, bởi vì đánh hỏng trâu, đến lúc đó người đau lòng sẽ là ông ấy.
Hoắc Đại Khánh là kiểu người tình nguyện đánh vào người mình, cũng không thể đánh vào trâu.
Dù sao trâu này là hi vọng của trong đội, trong đội có nhiều hoa màu như thế, tất cả đều trông cậy vào hai con trâu này.
“Thím, sao thím lại tới đây, thanh niên trí thức Lục…” Nhìn thấy Vương Quế Anh tới, Vương Giải Phóng lập tức đặt công việc xuống đi tới.
Kết quả còn chưa nói hết câu thì thấy được Lục Hướng Noãn đứng phía sau, lời nói đã tới bên miệng, Vương Giải Phóng đầu óc phản ứng nhanh lập tức sửa miệng:
“Thanh niên trí thức Lục, cơ thể cảm thấy thế nào?”
“Khá hơn nhiều, lần này thật sự phải cảm ơn anh. Đợi hôm nào rảnh tôi mời khách, anh nể mặt tới ăn bữa cơm nhé.”
Anh ta bận việc lâu như vậy, hơn nữa nếu không có tầng quan hệ của anh ta, Lục Hướng Noãn sẽ không ở thoải mái trong bệnh viện như vậy.
Càng khỏi phải nói ở phòng bệnh hai người, cho nên mời anh ta ăn bữa cơm, là mình chiếm tiện nghi.
Còn người đàn ông nhờ anh ta giúp đỡ sau lưng, Lục Hướng Noãn lựa chọn mất trí nhớ, bởi vì nhắc tới anh, trái tim của Lục Hướng Noãn sẽ đập một cách loạn lên.
Đặc biệt trải qua chuyện này, khiến cô có chút không thể bình tĩnh nổi.
“Khách sáo như vậy làm gì, không cần khách sáo với tôi như thế…”
Lục Hướng Noãn dứt khoát nói:
“Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó anh nhất định phải tới đấy. Thời gian không còn sớm nữa, chúng tôi đi về trước. Công an Vương, tạm biệt.”
Trong lòng Lục Hướng Noãn đã tính toán xong, đợi đến lúc mời cơm sẽ mời cả vợ chồng Hoắc gia tới nữa.
Mấy ngày nay bọn họ cũng vất vả, Vương Quế Anh ở lại bệnh viện với cô, còn giúp đỡ chăm sóc cô mấy ngày, cô đều thấy rất rõ.
Ăn cũng không ăn ngon, ngủ cũng không ngủ ngon, phía dưới đôi mắt đều là xanh đen.
Lục Hướng Noãn chỉ có thể ghi tạc ân tình này trong lòng, tính toán đợi sau này sẽ trả lại dần.
Mà hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh nghe Lục Hướng Noãn mời Vương Giải Phóng về nhà ăn cơm, thì không mở miệng nói xen vào.
Bởi vì là chuyện của người ta, bọn họ là người ngoài nhúng tay không thích hợp, hơn nữa bữa cơm này thanh niên trí thức Lục đúng là phải mời.
Trong ba ngày Lục Hướng Noãn nằm viện, Vương Giải Phóng đã giúp không ít, thậm chí còn tìm người nấu canh xương sườn cho Lục Hướng Noãn.
Chỉ vì thêm chút dinh dưỡng cho Lục Hướng Noãn, dù sao tay chân của cô nhỏ, nói không khoa trương chút nào, gió thổi qua còn có thể thổi bay cô.
Chuyện mà đoàn trưởng Hoắc dặn dò Vương Giải Phóng vẫn luôn để trong lòng.