Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 544 - Chương 544: Hoắc Cảnh Xuyên Nói Lời Cảm Ơn

Không xác định Chương 544: Hoắc Cảnh Xuyên nói lời cảm ơn

Sợ Lục Hướng Noãn bị gió thổi lại bị cảm, Vương Quế Anh cầm lấy chăn mang tới đắp lên người Lục Hướng Noãn.

Ngoài ra bà ấy còn không quên tri kỷ bảo Hoắc Đại Khánh đánh xe phía trước đi chậm một chút, bà ấy thấy gương mặt thanh niên trí thức Lục hơi khó chịu.

Có lẽ là hơi say xe.

Sau khi về đến nhà, hai vợ chồng Vương Quế Anh sắp xếp cho Lục Hướng Noãn xong, lúc này bọn họ mới về nhà.

Hoắc Cảnh Xuyên nhìn thấy mẹ anh trở về, thì lập tức biết được Lục Hướng Noãn đã xuất viện.

Nhưng mà trong lòng anh vẫn hơi lo lắng, khi anh định mở miệng hỏi.

Vương Quế Anh hiểu con không ai bằng mẹ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của anh.

“Thanh niên trí thức Lục đã khỏi bệnh, con cứ yên tâm đi, có mẹ ở đây, chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.” Sau khi nói xong, Vương Quế Anh còn vỗ ngực mình.

“Cảm ơn mẹ.” Ba ngày nay trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn luôn thấp thỏm, cuối cùng cũng thả lỏng.

Chẳng qua vẫn chưa thấy được cô, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên vẫn có chút không yên lòng.

Hôm nay Vương Quế Anh phá lệ nghe được hai chữ cảm ơn từ miệng con trai, tuy những lời này là vì người khác mà nói, nhưng bà ấy kích động.

Chuyện này nói lên cái gì, nói lên bà ấy vẫn có địa vị trong lòng con trai.

Chẳng qua trên mặt Vương Quế Anh không hiện ra: “Còn khách sáo với mẹ như vậy làm gì, con còn chưa ăn cơm đúng không, mẹ đi nấu cho con.”

“Ăn mì sợi nhé, món sở trường của mẹ, con cũng thích ăn nhất mà.”

Không đợi Hoắc Cảnh Xuyên mở miệng, bà ấy đã chạy đi mất.

Nếu lại chậm thêm một bước mà nói, nước mắt của bà ấy sẽ chảy ra mất.

Không biết tên nhóc thối này muốn làm gì, ban ngày ban mặt nói mấy lời cảm động như thế, làm hại bà ấy khóc.

“Bà già, bà làm sao thế? Ai bắt nạt bà?” Hoắc Đại Khánh đi tiểu xong ra ngoài thì thấy Vương Quế Anh đang ở trong sân lau nước mắt, đau lòng muốn chết.

“Trong nhà này có ai dám bắt nạt tôi, không có ai bắt nạt tôi cả, tôi bị gió cát thổi vào mắt, ông nhanh đi vào nhà đi, tôi phải nhanh chóng đi nấu cơm. Chỉ sợ hiện giờ lão tam đã đói bụng.” Vương Quế Anh giả vờ tức giận, lau nước mắt tìm cớ chạy đi.

Mà Hoắc Đại Khánh biết bà ấy đang nói dối, nhưng ông ấy không nói ra.

Bởi vì trong nhà lấy đâu ra gió cát.

Lục Hướng Noãn đóng cửa lại, nằm trên giường đất, sau đó gấp không đợi nổi chui vào không gian, chạy tới bên cạnh nước linh tuyền cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm mấy ngày qua.

Nhân tiện, cô còn không quên mang theo Phú Quý.

Chó Phú Quý, loại chuyện tốt như vậy sao có thể quên nó.

Nó uống nước linh tuyền này vào, khi trông nhà cho cô mới có sức lực.

Phú Quý vừa tới gần nước suối kia đôi mắt tỏa sáng, vẫn luôn vây quanh nước suối kia.

Thường dùng đầu của nó đi cọ ống quần của Lục Hướng Noãn, làm nũng muốn uống ngụm nước này.

Nhưng mà Lục Hướng Noãn nổi lên tâm tư trêu đùa nó, cố ý không nhìn nó, chuyện này khiến Phú Quý lo lắng, vẫn luôn kêu to với Lục Hướng Noãn.

“Được rồi, không đùa con nữa.” Lục Hướng Noãn thu hồi tâm tư trêu đùa cười vỗ đầu nó, sau đó tìm một cái bát nhỏ khom lưng múc nước linh tuyền, đặt trước mặt nó.

Lục Hướng Noãn không dám để nó uống quá nhiều, bởi vì cô sợ cơ thể nhỏ của nó không chịu nổi, chết bất đắc kỳ tử, trong tiểu thuyết đều viết như thế.

Cho nên vì đề phòng ngộ nhỡ, Lục Hướng Noãn cũng không dám uống quá nhiều, chỉ uống mấy ngụm.

Khi mới uống xong, Lục Hướng Noãn cảm thấy gân cốt toàn thân đều giãn ra, cả người tràn ngập sức mạnh, khác hoàn toàn với cảm giác uống nước linh tuyền lúc trước.

Vì nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng, Lục Hướng Noãn lắc mình ra khỏi không gian, đi đến trước lu nước trong phòng bếp, thở nhẹ một hơi sau đó cô bắt đầu biểu diễn.

Chỉ thấy Lục Hướng Noãn dễ như trở bàn tay nâng lu nước kia lên, chuyện này khiến Lục Hướng Noãn vui tới mức khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.

Nhưng Phú Quý ở trong không gian thì khổ muốn chết, thấy tiểu chủ nhân đột nhiên không còn nữa, nó sốt ruột tìm xung quanh, nhưng mà không tìm thấy người khiến nó sắp khóc.

Mệt đến mức không chịu nổi nó dựa vào bên linh tuyền cúi đầu.

Con chó nhìn ủ rũ cụp đuôi, như chịu đả kích gì lớn lắm.

Đợi khi Lục Hướng Noãn kịp phản ứng lại đã là lúc mặt trời xuống núi, bởi vì cô muốn cho Phú Quý ăn nhưng tìm mãi không thấy nó.

Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới mình vui sướng đến mức điên lên, kéo Phú Quý vào trong không gian.

 


Bình Luận (0)
Comment