Cộng thêm trên núi ngoại trừ mấy con mồi to như lợn rừng cần nộp vào trong đội ra, mấy con khác không cần, chuyện này trong lòng các đội viên đều biết rõ.
Chẳng qua trên núi đâu có nhiều thỏ hoang gà rừng cho bọn họ tóm được như vậy.
Cho nên Hoắc Đại Khánh biết xong, giơ ngón tay cái khen Lục Hướng Noãn giỏi quá.
Khen Lục Hướng Noãn cười gương mặt đã sắp cứng đờ.
Lục Hướng Noãn vốn định ném bộ lông của thỏ hoang vào thùng rác, nhưng khi ném không cẩn thận bị Vương Quế Anh mắt sắc thấy được ngăn cản, cầm nó trong tay như bảo bối.
Dù sao thứ này chính là thứ tốt hiếm có.
“Thanh niên trí thức Lục, thứ này hôm nào thím rảnh sẽ làm khăn quàng cổ lông xù xù cho cháu, mùa đông đeo rất ấm áp. Nếu cháu không thiếu khăn quàng cổ mà nói, vậy thím làm đôi giày bông cho cháu.”
Lục Hướng Noãn vừa nghe lông thỏ còn có tác dụng này, lập tức đồng ý, nhưng mà cô đã có giày bông, là do Lưu Thúy làm.
Vì thế cô nhờ Vương Quế Anh làm cho cô chiếc khăn quàng cổ.
Đồ ăn ngày hôm nay rất phong phú: Thịt thỏ xào lăn, trứng gà xào rau dại, đậu que xào, canh trứng cà chua, còn có ít lạc.
Đậu que là đậu que lúc trước Vương Quế Anh phơi khô cho cô, Lục Hướng Noãn dùng nước ngâm một lát, sau đó lại thêm ớt xào một lát.
Cho nên món này rất ngon, mọi người ăn đều khen.
Lục Hướng Noãn suy xét Vương Giải Phóng và Hoắc Đại Khánh là đàn ông nên lượng cơm lớn, cho nên dứt khoát nấu hơn nửa nồi cơm ngũ cốc làm món chính.
“Thanh niên trí thức Lục, sau này nếu ai cưới được cô đúng là có phúc.” Vương Giải Phóng ngồi xuống lập tức không khách sáo, dù sao khách sáo như vậy thì xa lạ quá, gắp hết đũa này tới đũa khác.
Biết nấu cơm là có phúc ư?
Lục Hướng Noãn không ủng hộ những lời này của anh ta, chỉ thấy cô cười tủm tỉm nói:
“Tôi chỉ nấu canh, còn có đậu que xào, dư lại đều là thím nấu.”
Tay gắp đồ ăn của Vương Giải Phóng dừng lại một lát, gương mặt đỏ lên.
Anh ta chỉ thuận miệng khen một câu, không nghĩ tới khen nhầm người, sớm biết thế anh ta đã câm miệng không nói gì.
Nhưng mà da mặt anh ta cũng dày, lập tức giả vờ như không có chuyện gì nói: “Vậy hôm nay thím vất vả rồi, thím ăn nhiều một chút.”
“Chỉ nấu mấy món này đâu khiến thím mệt được, nhớ tới trước đây khi còn trẻ, làm bữa tiệc di động cho cả đội cũng không khiến thím mệt được.”
“Thím, thím đúng là lợi hại.” Lục Hướng Noãn nuốt đồ ăn trong miệng xong thì khen ngợi.
Vương Quế Anh thấy đôi mắt Lục Hướng Noãn lấp lánh nhìn mình, khỏi phải nói trong lòng vui cỡ nào.
Dù sao con gái tri kỷ hơn con trai, mình ở nhà từng nói những lời này không ít lần, nhưng mấy đứa nhóc trong nhà nghe được chỉ vùi đầu ăn.
Không mở miệng nói một câu nào.
Đời này Vương Quế Anh nằm mơ cũng muốn có một áo bông nhỏ tri kỷ, nhưng mà ông trời giống như muốn đối nghịch với bà ấy.
Con trai hết đứa này tới đứa khác.
Lúc trước khi mang thai lão tam vốn cho rằng trong bụng là con gái, bởi vì khi đó bà ấy rất thích ăn cay, không phải mọi người đều nói chua trai cay nữ sao?
Kết quả ai biết sinh ra vẫn là tên nhóc, chẳng qua là tên nhóc trên đầu quả tim của Vương Quế Anh.
Hoắc Đại Khánh và Vương Giải Phóng uống rượu, mà Vương Quế Anh và Lục Hướng Noãn thì lấy trà thay rượu, mấy người vừa nói vừa ăn chỉ trong nháy mắt đã qua một tiếng.
…
Đồ ăn trên bàn đều được ăn sạch, ngay cả nồi canh trứng cà chua to Lục Hướng Noãn nấu cũng được uống hết.
Vương Giải Phóng che cái bụng ăn tròn vo, ngượng ngùng nhìn Lục Hướng Noãn.
Lục Hướng Noãn không cảm thấy có gì, bởi vì bữa cơm này ngoại trừ cảm ơn anh ta ra, thì còn có một tầng hàm nghĩa khác.
Đó chính là kéo gần quan hệ với nhau, dù sao thân phận của anh ta còn đó, không dùng thì hơi phí.
Lúc này Hoắc Đại Khánh cũng ợ một cái, Lục Hướng Noãn sợ bọn họ ăn no quá khó chịu, vì thế trở về phòng pha một cốc nước sơn tra cho bọn họ.
Sơn tra này là Lục Hướng Noãn hái trên núi, sau đó cắt thành từng lát phơi khô ngâm nước uống.
Thứ này có lợi cho tiêu hóa.
Nhưng mà chỉ có Lục Hướng Noãn thích, khi đám người trong đội tìm Lục Hướng Noãn tới nhà khám bệnh, có khi tâm huyết của Lục Hướng Noãn dâng lên pha một cốc cho bọn họ.
Kết quả những người này vừa nghe có tác dụng này, mới bưng cốc lên lập tức bỏ xuống, đánh chết cũng không chịu uống.
Nói đùa ư, vất vả lắm mới có thứ gì đó trong bụng, lại để nó tiêu hóa đi không còn gì, như vậy không phải bọn họ sẽ nhanh chóng đói bụng sao.