Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 556 - Chương 556: Sau Này Đừng Nói Nữa

Không xác định Chương 556: Sau này đừng nói nữa

Bọn họ chưa từng đi học, nhưng không ngốc.

“Thứ này là sơn tra ư?” Vương Giải Phóng uống một ngụm cảm thấy chua chua ngọt ngọt, rất dễ uống.

“Ừm, sơn tra khô, uống nó vào bụng anh sẽ không khó chịu nữa.” Lục Hướng Noãn nói xong, thì bưng cốc nước sơn tra của mình uống một hơi cạn sạch.

“Vậy mà sơn tra còn có thể pha nước uống, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói tới, nhưng mà đúng là dễ uống.” Khi nói chuyện Vương Giải Phóng uống cạn sạch cốc nước sơn tra kia.

Thậm chí còn có chút chưa đã thèm, muốn uống thêm một cốc nước.

Khi anh ta đang chuẩn bị mở miệng uống thêm cốc nữa, Lục Hướng Noãn nhìn ra được ý nghĩ trong lòng anh ta, vì thế trở về phòng rót cho anh ta một cốc.

Thuận tiện thu thập sơn tra mình phơi khô cho vào túi anh ta, bảo anh ta mang về.

“Thanh niên trí thức Lục, sao có thể không biết xấu hổ như vậy được.” Ngoài miệng nói ngại quá, nhưng cơ thể vô cùng thành thật, Vương Giải Phóng cất túi sơn tra khô kia vào túi của mình.

Dáng vẻ như kẻ dở hơi đó chọc hai vợ chồng Hoắc Đại Khánh ôm bụng cười ha ha.

Thời gian không còn sớm nữa, Lục Hướng Noãn còn phải đến Hoắc gia châm cứu cho Hoắc Cảnh Xuyên, vì thế mấy người nói mấy câu ở trong sân, sau đó kết bạn cùng đến Hoắc gia.

Khi đám Lục Hướng Noãn tới, Hoắc Cảnh Xuyên đang nằm trên giường lật sách.

Hoắc Cảnh Xuyên vừa thấy Lục Hướng Noãn tới đây, thì nhanh chóng cất sách trong tay đi.

Nhưng mà Lục Hướng Noãn mắt sắc thấy được mấy chữ to trên bìa sách: Binh pháp Tôn Tử.

Anh đúng là có nhã hứng, chẳng qua sách này đánh chết cô cô cũng không đọc.

Vương Quế Anh vào cửa quan tâm hỏi: “Chị dâu cả của con mang cơm tới chưa?”

Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vách tường loang lổ tróc sơn, nhưng đuôi mắt đều liếc về phía Lục Hướng Noãn.

Mỗi hành động của cô anh đều có thể thấy rõ, còn không dễ dàng bị người ta phát hiện ra, dù sao anh huấn luyện ở bộ đội mỗi ngày cũng không phải là đùa giỡn.

“Thanh niên trí thức Lục, vậy làm phiền cháu.” Vương Quế Anh nói xong thì nhường vị trí cho Lục Hướng Noãn, bảo cô châm cứu.

Vương Giải Phóng ở bên cạnh thì tìm vị trí tốt nhất, quan sát mỗi hành động trên tay của Lục Hướng Noãn ở khoảng cách gần.

Anh ta từng thấy Lục Hướng Noãn châm cứu, chẳng qua lần trước trong lòng mình sốt ruột, cho nên không nhìn kỹ.

Nhưng mà nhìn tư thế của cô hiện giờ giống y như bác sĩ trong bệnh viện quân khu Bắc Kinh, khiến người ta sinh ra cảm giác tin phục.

Lục Hướng Noãn đúng là có chút tài năng, Vương Giải Phóng nghĩ thầm trong lòng.

Có lẽ nói không chừng dưới chữa trị của cô, chân của đoàn trưởng Hoắc thật sự đứng dậy đi được, Vương Giải Phóng nghĩ tới đây thì nhìn Lục Hướng Noãn với ánh mắt nóng bỏng.

Nhưng mà nhận thấy được ánh mắt mãnh liệt ở sau lưng, Lục Hướng Noãn vội vàng châm cứu không rảnh nói chuyện, nhưng mà Hoắc Cảnh Xuyên nằm trên giường đất thì không nhịn nổi.

Một ánh mắt lướt qua Vương Giải Phóng, Vương Giải Phóng sợ tới mức lập tức rời mắt khỏi người Lục Hướng Noãn, sau đó anh ta vô cùng lấy lòng, dáng vẻ đê tiện nhìn Hoắc Cảnh Xuyên.

Chẳng qua trong lòng hò hét thật to, cho dù cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám, càng khỏi phải nói mơ ước linh tinh.

Hoắc Cảnh Xuyên không nhìn anh ta nữa, rời mắt sau đó cúi đầu nhìn “đôi chân bị liệt” của anh.

Không đúng…

Là nhân cơ hội nhìn Lục Hướng Noãn cầm kim đâm tới đâm lui trên đùi anh.

Châm kim xong Lục Hướng Noãn chê trong phòng hơi buồn bực, đi thẳng ra ngoài cho thoáng khí.

Mà lúc này Vương Giải Phóng cũng vội vàng đi tới trước giường đất của Hoắc Cảnh Xuyên:

“Lần trước tôi gửi thư tới bộ đội anh nhận được không?”

“Anh gửi thư cho tôi?”

“Ừm.” Vương Giải Phóng gật đầu, nhưng mà không thấy cũng không sao, hiện giờ anh ta nói cũng được.

Không biết vì sao Vương Giải Phóng có loại trực giác rất mãnh liệt, đó chính là Lục Hướng Noãn nhất định sẽ chữa khỏi chân cho Hoắc Cảnh Xuyên.

Cho nên anh ta suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nói bí mật mà mình phát hiện ra.

Khi Vương Giải Phóng nói chuyện đè thấp âm lượng, ngoài ra anh ta cũng sợ Lục Hướng Noãn vén rèm tiến vào, cho nên giống y như đi ăn trộm quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lén nói với Hoắc Cảnh Xuyên:

“Anh trai của Lục Hướng Noãn, có lẽ là anh biết đúng không, cấp dưới của tôi, lần trước tôi nói mấy lời khách sáo moi ra được, Lục Hướng Noãn không có đối tượng đính hôn.

Ngay cả đối tượng cũng không có, còn độc thân, cho nên đoàn trưởng Hoắc anh phải nắm thật chắc, tôi tin tưởng anh.”

 


Bình Luận (0)
Comment