Sau khi nói xong Vương Giải Phóng còn giơ tay cổ vũ Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên mở miệng: “Tôi biết.”
Trong đôi mắt có tối tăm không nói rõ được.
“Không phải là anh không nhận được thư tôi gửi tới sao?” Nghe anh nói như vậy, lúc này đổi thành Vương Giải Phóng buồn bực.
“Tôi đoán được.”
… Được rồi, anh lợi hại… Anh lợi hại… Anh ghê gớm…
Vương Giải Phóng đột nhiên không muốn nói chuyện, hóa ra mình mới là kẻ ngốc.
“Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, quan trọng nhất chính là đừng nhắc lại trước mặt cô ấy.”
Cô ấy mà Hoắc Cảnh Xuyên nói là chỉ Lục Hướng Noãn, hiện giờ chân anh tàn phế anh có gì chứ?
Không có gì cả.
Tâm tư của cô gái nhỏ rất nặng, ngay cả Hoắc Cảnh Xuyên có đôi khi cũng không đoán ra được trong lòng cô nghĩ gì, chỉ biết lòng đề phòng của cô rất nặng.
Giống như là đang đề phòng gì đó.
“Được rồi… Sau này tôi…” Vương Giải Phóng còn chưa nói xong thì thấy Lục Hướng Noãn đi tới, anh ta lập tức nuốt những lời muốn nói vào bụng.
“Thanh niên trí thức Lục, cô đến rồi à.” Vương Giải Phóng thân thiện chào hỏi, vừa mới dứt lời, anh ta lập tức cảm thấy có chút không thích hợp.
“Đồng chí Vương, tôi vẫn luôn ở đây, vừa rồi đi ra bên ngoài gió lạnh lùa…”
… Vương Giải Phóng trực tiếp hỗn độn trong gió.
Cũng may Lục Hướng Noãn cũng không nói thêm gì nữa, lập tức tiến lên rút châm cho Hoắc Cảnh Xuyên.
Mà Vương Giải Phóng thì nhân cơ hội này thả lỏng một hơi, xem như may mắn tránh được một kiếp.
Nhưng mà khi Lục Hướng Noãn rời đi đặc biệt dừng ở bên cạnh anh ta một lát, liếc mắt nhìn Vương Giải Phóng một cái với hàm ý sâu xa, cái nhìn này khiến trong lòng Vương Giải Phóng lạnh lẽo.
Sớm biết sẽ như vậy, anh ta nói gì cũng không nói bậy sau lưng người ta.
Không đúng, anh ta nói bậy cái gì, rõ ràng là anh ta ăn ngay nói thật mà thôi, cái đầu dưa của Vương Giải Phóng đột nhiên lệch đi.
Chỉ nói sự thật mà thôi, Lục Hướng Noãn này nhìn có vẻ là một người an tĩnh, thực ra là bánh trôi nhân mè đen, lòng dạ hiểm độc, Vương Giải Phóng ngầm trào phúng trong lòng.
Không hổ là người đoàn trưởng Hoắc thích, hai người đúng là giống nhau.
Trước khi rời đi, hai vợ chồng già Hoắc Đại Khánh bảo Vương Giải Phóng mang lương thực mình mang tới đi.
Nhưng mà Vương Giải Phóng đâu chịu đồng ý, ném túi xuống là đạp xe chạy mất, chân không tiện khiến anh ta suýt nữa ngã xuống.
Vương Quế Anh thấy thế cũng không dám bảo Hoắc Đại Khánh đuổi theo, sợ đuổi theo lại xảy ra chuyện gì đó.
“Lão tam, lương thực này…” Nghĩ tới nghĩ lui, Vương Quế Anh vẫn quyết định hỏi ý kiến của lão tam.
Hoắc Cảnh Xuyên thản nhiên mở miệng nói: “Nhận lấy đi.”
Anh là người mọi chuyện đều muốn chu toàn, đợi sau này có cơ hội sẽ trả lại.
Hôm nay khi Vương Giải Phóng nói chuyện phiếm cố ý hỏi thăm Hoắc Đại Khánh một chút, cho nên không cần hỏi đường đi thẳng tới khu thanh niên trí thức.
Anh ta thấy cửa mở rộng, vì thế dừng xe đi vào.
“Có người không?”
…
Vương Giải Phóng liên tục hét to mấy tiếng, cũng không có người đáp lại anh ta, khi anh ta định quay đầu rời đi, Vương Ngọc Hương ra khỏi nhà vệ sinh đi tới.
“Anh tìm ai?” Vương Ngọc Hương nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt hỏi.
Người này trông khá chính trực, chẳng qua hình như chân có vấn đề, đi đường còn có vẻ tập tễnh.
“Tôi tìm Vương Hiểu Linh, thanh niên trí thức Vương, xin hỏi cô ấy có ở đây không? Hôm nay cô ấy nhặt được lương thực tôi làm rơi trên đường, nên tôi đặc biệt tới cảm ơn cô ấy.”
Sợ cô ta hiểu lầm, đồng thời suy xét cho thanh danh của Vương Hiểu Linh, Vương Giải Phóng nói ra sự thật.
“Ồ, cô ta không ở đây, không biết đi đâu.” Khi ăn cơm cũng không thấy trở về.
Không chỉ cô ấy, còn có Đàm Phượng Kiều, cùng với mấy thanh niên trí thức nam khác ở khu thanh niên trí thức đều không ở đây.
Chẳng lẽ là lén làm chuyện gì đó sau lưng cô ta?
Nghĩ tới đây trong lòng Vương Ngọc Hương chua xót.
Rõ ràng lúc trước cô ta mới là người chơi thân nhất với Đàm Phượng Kiều, còn có mấy thanh niên trí thức khác nữa, cũng đều nghe lời cô ta nói.
Lúc này chỉ mới mấy ngày, vậy mà bị Vương Hiểu Linh đoạt đi mất, cho nên khi cô ta nói chuyện với Vương Giải Phóng còn có chút tức giận.
Rất rõ ràng Vương Giải Phóng cũng chú ý tới, nhìn người trước mặt không hiểu sao lại giận lung tung, hình như mình cũng không chọc tới cô ta mà.
Nhưng mà nếu người không ở đây, vậy anh ta đợi lần sau tới, sẽ giáp mặt cảm ơn cô ấy vậy, Vương Giải Phóng nghĩ thông suốt thì không nói một câu đạp xe rời đi.