Nói đùa à, thái độ của người này kém như vậy, còn trông cậy anh ta có thái độ tốt sao?
Đương nhiên là không thể, Vương Giải Phóng này là người sẽ không để bị thiệt.
Ba ngày sau.
Thợ mộc trong đội đưa xe lăn đến trong nhà Hoắc Đại Khánh.
Dù sao cũng là sư phụ già có bao nhiêu năm tay nghề, cho dù xe lăn này dùng gỗ làm thành, cũng không thua kém xe lăn hiện đại.
Nếu Lục Hướng Noãn ở đây, sẽ khen ngợi ông ta mấy câu như tay nghề giỏi.
Hoắc Đại Khánh nhìn thấy nó trong lòng vui vẻ, không nói hai lời đẩy mạnh xe lăn đi vào phòng.
Mà thợ mộc già ở phía sau cũng đi theo vào, bởi vì ông ta còn có việc cầu Hoắc Đại Khánh.
Xe lăn này đã làm xong, thợ mộc già gấp không đợi nổi ngồi lên thử, phát hiện người ngồi lên trên không cần người đẩy, mình dùng tay lăn bánh xe là được.
Rất tiện.
Trong đội bọn họ có mấy người chân không tiện, nếu mở rộng bán thứ này ra ngoài, vậy thì bọn họ không cần mỗi ngày nằm trên giường đất không xuống dưới.
Mà ông ta cũng có thể kiếm thêm được một ít trợ cấp cho gia đình.
Nhưng bản vẽ này là Hoắc Đại Khánh đưa cho ông ta, cho dù ông ta muốn làm cũng phải hỏi ý kiến của người ta.
Nếu không đồng ý mà nói, vậy thì ông ta không còn cách nào.
“Lão tam, mau tới thử xem.” Hoắc Đại Khánh nói xong thì tiến lên ôm Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà hơi cố hết sức, nhưng mà cuối cùng vẫn để được anh lên xe lăn.
Không đợi Hoắc Đại Khánh đẩy ra ngoài, Hoắc Cảnh Xuyên đã tự mình đẩy bánh xe rời đi.
Đợi tới chỗ bậc thang, Hoắc Đại Khánh tiến lên giúp đỡ.
Hoắc Cảnh Xuyên híp mắt nhìn không trung bên ngoài, giống như đến bây giờ mới cảm thấy mình sống.
Những người khác của Hoắc gia nghe thấy động tĩnh đều sôi nổi chạy ra.
Đương nhiên Vương Quế Anh là người chạy nhanh nhất.
“Lão tam ra ngoài, ra ngoài rồi à.” Vương Quế Anh nhìn gương mặt Hoắc Cảnh Xuyên chuyển biến tốt, kích động đến mức chảy nước mắt.
“Dạ.”
Mà Lưu Chiêu Đệ ở bên cạnh thì nhanh chóng móc khăn tay trong túi ra lau khô nước mắt ở khóe mắt cho mẹ chồng, nơm nớp lo sợ nói:
“Mẹ, chúng ta… Chúng ta nên vui sướng…”
Lưu Chiêu Đệ là hi vọng em chồng có thể khỏe lại, không đơn thuần chỉ vì chính anh, còn vì cha mẹ chồng mình.
Từ khi chân em chồng bị thương được đưa về, trên mặt cha mẹ chồng cô ấy không có chút tươi cười, cả nhà chìm trong bi thương.
Vương Quế Anh nói: “… Mẹ vui, mẹ vui mà.”
Chẳng qua Hoắc Kiến Quốc ở bên cạnh không biết vì sao trong lòng lại có mất mát không nói nên lời.
Hoắc Cảnh Xuyên thì dùng tay quay đầu bánh xe, để mình quen thuộc một lát, mãi đến khi nắm giữ hoàn toàn.
Lúc này thợ mộc già ở bên cạnh mới nói ra ý đồ của mình.
Hoắc Đại Khánh nghe ông ta nói như vậy, thì có chút khó xử.
Nếu đây là bức vẽ mình vẽ, vậy thì ông ta muốn dùng thì dùng, dù sao đều là người trong cùng một đội, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, lại không phải chuyện lớn gì.
Nhưng ai bảo bản vẽ này là của thanh niên trí thức Lục người ta.
Kết quả không đợi ông ấy mở miệng, Hoắc Cảnh Xuyên ngồi trên xe lăn nói chuyện:
“Đây là thanh niên trí thức Lục phí tâm phí lực vẽ, chú có thể tìm thanh niên trí thức Lục bàn bạc.”
Đúng là không có lúc nào Hoắc Cảnh Xuyên không mưu cầu phúc lợi cho Lục Hướng Noãn.
Cái từ phí tâm phí lực này, nếu là người có đầu óc sẽ biết khi đưa ra yêu cầu sẽ phải đi kèm điều kiện, không thể lấy không thành quả người ta vất vả làm ra được.
Rất rõ ràng, thợ mộc già cũng nghe hiểu ý của Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng mà khi ông ta tới cũng có tính toán này.
Không đợi ông ta nghĩ nhiều, Hoắc Đại Khánh đã xen miệng: “Lão tam nhà chúng tôi nói rất đúng, việc này phải hỏi thanh niên trí thức Lục.”
“Đại đội trưởng, có thể làm phiền ông đi cùng tôi một chuyến, đi hỏi thanh niên trí thức Lục kia xem việc này có được hay không được không.”
“Tôi…”
“Cháu đi theo chú.” Hoắc Cảnh Xuyên lại đoạt nói trước cha anh.
Anh chỉ muốn mượn lý do này đi nhìn cô gái nhỏ, rõ ràng hôm qua mới gặp, nhưng mà đối với Hoắc Cảnh Xuyên mà nói thời gian đã qua rất lâu rất lâu.
“… Cháu… Vậy chú làm phiền cháu.” Thợ mộc già không nghĩ nhiều đối với hành động này của Hoắc Cảnh Xuyên.
…
Chỉ nghĩ anh đi bộ đội trở về trở nên tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.
Vương Quế Anh có chút không yên tâm Hoắc Cảnh Xuyên, nhưng hiện giờ bà ấy không đi được, bởi vì bà ấy phải bận rộn đi cùng con dâu cả lên núi hái đồ.