Còn không đợi cô mở miệng, Hoắc Cảnh Xuyên ở bên cạnh mãi mà không nói chuyện mở miệng.
“Chú Quách, không cần.” Miệng cô gái nhỏ rất kén chọn, không ăn chút thịt mỡ, không chỉ như vậy, ngay cả hành tây nhìn cũng không thèm nhìn.
Cũng may anh đã nói trước với thợ giết heo một tiếng, bảo ông ấy để lại cho mình miếng thịt thăn heo, có lẽ cô gái nhỏ sẽ thích.
Quách Cẩu Tử đột nhiên nghe anh nói chuyện còn hơi kinh ngạc, chỉ nghĩ là đứa bé còn nhỏ không biết cách sống, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ:
“Cảnh Xuyên, cháu không hiểu đâu…”
Nhưng mà Lục Hướng Noãn cảm thấy rất bất ngờ đối với lời nói của Hoắc Cảnh Xuyên, không nghĩ tới anh thật sự biết mình không thích ăn thịt mỡ.
Chuyện không ăn thịt mỡ này chỉ có Hứa Nhạc biết, bạn trai cũ cặn bã hẹn hò 5 năm kia…
Không nhắc tới thì hơn…
Nhắc tới anh ta là Lục Hướng Noãn cảm thấy đen đủi.
Đời trước, năm ấy Lục Hướng Noãn tám tuổi bưng một chồng bát đến phòng bếp rửa, Lục Diệu Tông nghịch ngợm gây sự ném vỏ chuối ăn xong xuống dưới chân cô.
Cô không nhìn thấy dẫm lên, sau đó trượt chân té ngã, đương nhiên là chồng bát kia cũng rơi xuống vỡ nát.
Lục Hướng Noãn bất hạnh ngã xuống mảnh vụn của chồng bát kia, còn không đợi cô ngồi dậy đã bị tát mấy cái.
Tát Lục Hướng Noãn đầu ong ong, lỗ tai tạm thời không nghe thấy âm thanh.
Vì mảnh bát bắn ra không cẩn thận khiến khóe mắt Lục Diệu Tông bị thương, Lục Hướng Noãn còn nhỏ tuổi nhớ rõ miệng vết thương rất nhỏ, nhưng Lục Diệu Tông vẫn luôn khóc to oa oa, hai vợ chồng lo lắng lập tức ôm Lục Diệu Tông đi khám bác sĩ.
Nhốt Lục Hướng Noãn toàn thân bị thương ở nhà.
Sau này vì trừng phạt Lục Hướng Noãn, hai vợ chồng bọn họ khóa hết đồ ăn có thể ăn trong nhà, để Lục Hướng Noãn đói bụng ba ngày.
Lục Hướng Noãn đã đói bụng thật sự không chịu nổi, mắt cô đã hoa lên chạy đến bên tủ lạnh trong phòng bếp, cô muốn sống nên hoàn toàn không cố kỵ nhiều như vậy.
Ôm miếng thịt heo sống Vương Chiêu Đệ mới mua để trong tủ lạnh, tính toán buổi tối làm thịt kho tàu cho Lục Diệu Tông bắt đầu gặm.
Rất khó ăn, Lục Hướng Noãn chỉ nhớ rõ miệng đầy dầu mỡ, nhưng mà bụng không còn đói như vừa rồi.
Lục Hướng Noãn còn nhỏ cảm thấy mình lại sống lại, nhưng mà không đợi cô cảm thấy may mắn hai giây, Vương Chiêu Đệ tan làm về nhà thấy được cảnh này.
Bà ta tức giận nắm lấy tóc Lục Hướng Noãn, đập mạnh đầu cô vào tường.
Đập xong bà ta còn chưa hết giận, trực tiếp cầm thịt heo sống Lục Hướng Noãn ăn không hết cứng rắn nhét vào miệng cô, Lục Hướng Noãn ăn không chịu nổi ôm tường ói mửa.
Còn nôn lên váy Vương Chiêu Đệ mới mua, cho nên đương nhiên Lục Hướng Noãn không thể thiếu bị đánh một trận, bị đánh xong Lục Hướng Noãn lại bị ném vào phòng để đồ.
Không ai quản không ai hỏi, đêm đó Lục Hướng Noãn điên cuồng tiêu chảy, không biết chạy vào nhà vệ sinh bao nhiêu lần, cuối cùng cả người mất hết sức lực hôn mê bất tỉnh.
Cũng từ khi đó Lục Hướng Noãn không còn ăn thịt mỡ nữa, không chạm vào một chút.
Cho dù sau này cô lớn lên, đi học, tốt nghiệp, làm việc, rời khỏi gia đình khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng ám ảnh tuổi thơ vẫn luôn không thể xóa tan.
Giống như ăn nó, cô sẽ quay về ban đêm bị hành hung đó.
Người may mắn cả đời được tuổi thơ chữa lành, người bất hạnh cả đời cứ phải chữa lành tuổi thơ, Lục Hướng Noãn là người sau.
Cô giống như con nhím nhỏ đầy người đều là gai, dùng áo giáp cứng rắn đó bảo vệ, võ trang cho mình.
“Chú Quách, là cháu muốn ăn xương sườn, không liên quan tới Vương sư phụ (Vương sư phụ là thợ giết heo).”
Quách Cẩu Tử vừa nghe cô nói như thế, lập tức câm miệng không nói.
Hóa ra là mình hiểu sai ý, nếu như bị thợ giết heo kia biết mình hiểu lầm ông ấy, không phải là sẽ cầm dao đuổi theo mình chạy hai dặm sao?
Càng khỏi phải nói đám nhóc nhà ông ấy đều không dễ chọc, Quách Cẩu Tử nghĩ tới đây thì cảm thấy may mắn thoát chết.
Không có biện pháp, ai bảo Quách Cẩu Tử này chỉ có một con trai là Phú Quý.
Lục Hướng Noãn dặn dò Hoắc Cảnh Xuyên buổi chiều nhớ tới nhà cô châm cứu, sau đó rời đi.
Mà khóe miệng Hoắc Cảnh Xuyên ngậm chút ý cười nhìn theo Lục Hướng Noãn rời đi, khi không thấy được bóng dáng của cô thì gương mặt lập tức lạnh đi.
Quách Cẩu Tử nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của Hoắc Cảnh Xuyên giống như ảo thuật, không nhịn được khóe miệng co giật.