Gói bánh bao ba năm, nhân tiện nhào bột cũng làm ba năm, không phải mọi người đều nói quen tay hay việc sao?
Có lẽ là nói cô.
Không biết sao lại thế này, đời trước Lục Hướng Noãn như ăn hết tất cả khổ cực trong đời, cho nên sống lại đời này, cô rất thích làm lười biếng.
Thậm chí cơ thể cũng yếu ớt hơn trước không ít.
Ngay cả xuống ruộng làm việc nhà nông cô còn chê mệt, phải biết rằng đời trước cô ăn mặc đồng phục thú bông nặng giống với cô, ở dưới ánh mặt trời chói chang phát tờ đơn với người đi ngang qua.
Cô thường xuyên bị nóng đến bị cảm nắng say xe, cô cũng không cảm thấy mệt.
Lục Hướng Noãn nghĩ thầm, xem ra mình sống ngày lành quá nhiều, nếu để mình trở lại trước đây, có lẽ còn khiến cô khó chịu hơn dùng dao giết cô.
“Đâu có, em gái con khéo tay, con cũng khéo tay.” Lưu Thúy vỗ cánh tay con dâu tán thưởng, sau khi nói xong thì bà ấy đuổi mấy người trong phòng ra.
Chỉ để lại Vương Quốc An canh giữ nồi.
Lưu Thúy sợ ăn bánh bao sẽ nghẹn, vì thế đợi bánh bao chín, bà ấy lại nấu một nồi canh cà chua trứng gà đơn giản.
“Ăn mày.” Vương Dược Phú liếc mắt một cái nhìn trúng mấy cái bánh bao Lục Hướng Noãn gói, thật sự là trắng trẻo rất khả quan.
Khi Vương Dược Phú vừa định vươn tay cầm lấy, thì bị Lưu Thúy liếc mắt một cái nhìn ra được ý nghĩ trong đầu anh ta, đánh tay anh ta rụt trở về.
“Ăn bánh bao con gói đi.” Ngay sau đó bà ấy lấy hai cái bánh bao mà Vương Dược Phú coi trọng, lần lượt chia cho Lý Tiểu Uyển và Lục Hướng Noãn.
Bánh bao nhà mình hấp đương nhiên là nguyên liệu thật, một đống bánh bao da mỏng nhân nhiều, Lý Tiểu Uyển cắn một miếng thì không dừng lại được.
Thuận tiện còn không quên nhìn chồng mình với vẻ khoe khoang, xem đi, cô ấy mới là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.
Vương Dược Phú tức tới mức trợn mắt với cô ấy, chỉ có mẹ mình mới chiều cô ấy.
Nói linh tinh, rõ ràng là anh ta cũng chiều cô ấy, ở nhà chiều cô ấy đến có thể cưỡi lên đầu mình ị phân.
Nhưng mà Vương Dược Phú vẫn thành thật nghe lời mẹ mình ăn bánh bao mình gói, nhân tản ra hình dáng kỳ lạ.
Bạn đừng nói như thế, tuy nhìn trông khó coi nhưng mà ăn vào cũng không tệ lắm, Vương Dược Phú không nhịn được thêm điểm cho mình trong lòng.
… Rõ ràng là Lưu Thúy người ta làm nhân ngon mà thôi, không có chút liên quan nào tới anh ta.
Lục Hướng Noãn ăn liên tục hai cái thì dừng tay, cho dù đám Lưu Thúy lại khuyên, Lục Hướng Noãn cũng không ăn.
Nhân tiện còn uống một bát canh cà chua trứng…
Ừm, hơi mặn một chút…
Lục Hướng Noãn đoán khi Lưu Thúy nấu canh đã cho nhiều muối vào, kết quả không đợi cô trở về, đã ở nhà Lưu Thúy uống liên tục mấy cốc nước.
Đương nhiên là cô cũng đi vệ sinh không ít lần.
Lưu Thúy dọn dẹp xong muốn dẫn Lục Hướng Noãn và Lý Tiểu Uyển đi bộ một lát, thuận tiện đi dạo hợp tác xã mua bán, nhìn xem có thể mua ít đồ cho hai bọn họ mang về hay không.
Nhưng bà ấy vừa nói tới chuyện này đã bị Vương Quốc An từ chối, lấy lý do là bên ngoài quá loạn, không thích hợp.
Sau đó Lưu Thúy nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, nên ở nhà không đi nữa.
Đóng cửa lại, bốn người ở trong nhà đánh bài, đương nhiên là Vương Dược Phú bị Vương Quốc An phái đến cửa trông chừng.
Dù sao thời buổi này, đánh bài bị đám người bắt được bọn họ sẽ ấn lên người bạn cái mũ ham hưởng lạc.
Một khi bị chụp cái mũ này, muốn cởi ra cũng không cởi được, cho dù ông ấy là phó chủ nhiệm của bên thanh niên trí thức, vợ ông ấy đi làm ở công xã cũng không được.
Đến lúc đó mất chức vị, còn bị điều tới nông trường cải tạo.
Không vì lý do nào khác, đám người kia thật sự quá điên cuồng, điên cuồng đến mức cha mẹ cũng không nhận.
Gần nhà bọn họ có một hộ, con trai vì đại nghĩa diệt thân tố cáo cha mình.
Chỉ vì trong nhà có một quyển sách văn hiến nước ngoài.
Tố cáo xong còn phân rõ quan hệ với cha anh ta, con trai thì thoải mái, nhận được đủ lời khen ngợi, ngay cả báo chí cũng đăng sự tích anh dũng vì đại nghĩa diệt thân của anh ta.
Chẳng qua người làm cha thì thảm, đã hơn 60 tuổi bị điều tới nông trường Tây Bắc, cho dù không chết cũng bị lăn lộn nửa cái mạng.
Như vậy không phải làm bậy thì là gì.
Đánh hai ba ván, Lục Hướng Noãn không biết là vấn đề chơi kém hay nhân phẩm, vẫn luôn thua.
Nhưng mẹ chồng nàng dâu thì như gặp may, không phải bà ấy thắng thì là cô ấy thắng.
Vương Quốc An ở bên cạnh thì cũng không tệ lắm, thỉnh thoảng thắng được ván.