Thập Niên 60 Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn ( Dịch Full )

Chương 577 - Chương 577: Anh Tới Đây Tìm Tôi Sao

Không xác định Chương 577: Anh tới đây tìm tôi sao

Vương Quế Anh có chút không chắc chắn nói: “Hình như phía trước có người té ngã?”

“Cái gì?” Hoắc Đại Khánh cảm thấy bà già nhà mình lại ăn nói linh tinh, tối lửa tắt đèn như vậy không ở nhà ngủ, chạy tới nơi đất hoang đầy trời như vậy làm gì?

Chẳng lẽ là yêu đương vụng trộm…

Nhưng mà Lục Hướng Noãn nhìn thấy rõ, cô đi qua bên kia theo bản năng.

“Lười nói chuyện với ông.” Vương Quế Anh nhìn thấy Lục Hướng Noãn rời đi, sợ Lục Hướng Noãn gặp nguy hiểm bà ấy nhanh chóng đuổi theo cô.

Sau khi Lục Hướng Noãn nhìn thấy người kia xong, nhịp đập của trái tim loạn lên, giọng nói của cô hơi nghẹn ngào gọi:

“… Hoắc Cảnh Xuyên…”

Cơ thể Hoắc Cảnh Xuyên đơ ra một lát, giống như là không thể tin bất ngờ ngẩng đầu, khi phát hiện là cô gái anh tâm tâm niệm niệm, nói chuyện giọng nói cũng hơi run run:

“Em… Không sao chứ…”

“Anh tới đây tìm tôi sao?”

Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, ngay sau đó tiếp tục truy hỏi Lục Hướng Noãn.

Mãi đến khi Lục Hướng Noãn gật đầu, trong lòng Hoắc Cảnh Xuyên mới dần thả lỏng ra, cả người giống như mất hết sức lực xụi lơ trên đất.

Không sao thì tốt.

Lúc này đám Vương Quế Anh cũng đuổi tới, khi thấy là Hoắc Cảnh Xuyên mấy người luống cuống tay chân ôm anh lên xe lăn.

“Lão tam, tối muộn như vậy con không ở nhà, chạy tới nơi này làm gì…”

Hoắc Đại Khánh còn chưa lải nhải hết câu, chân của ông ấy bị người ta dẫm mạnh một cái, ông ấy đau tới mức nước mắt chảy ra.

Ông ấy nhìn Vương Quế Anh với ánh mắt lên án.

Nhưng mà hiện giờ trong lòng Vương Quế Anh có xúc động muốn bóp chết ông ấy, nói mấy lời như vậy không phải là cởi quần đánh rắm sao?

Như thế mà chưa rõ ràng à, lão tam nhà bọn họ giống với bọn họ, ra ngoài tìm thanh niên trí thức Lục.

Hiện giờ Vương Quế Anh càng thêm cảm thấy sở dĩ đến bây giờ lão tam nhà mình còn chưa cưới được vợ, đều là vì người cha không đàng hoàng Hoắc Đại Khánh này.

Hoắc Đại Khánh: “Nồi từ bầu trời rơi xuống, tôi còn oan hơn Đậu Nga.”

Hoắc Cảnh Xuyên không nói lời nào, ánh mắt gần như tham lam nhìn Lục Hướng Noãn bên cạnh, sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất không thấy.

Ánh mắt trắng trợn vô cùng mãnh liệt của Hoắc Cảnh Xuyên khiến Lục Hướng Noãn muốn thoát đi theo bản năng.

Chẳng qua khi Lục Hướng Noãn nương theo ánh trăng nhìn thấy rất nhiều vết thương chảy máu trên người Hoắc Cảnh Xuyên, cô đột nhiên đau lòng.

Cô thật sự quan trọng với anh như thế sao?

Vấn đề này vẫn luôn xoay quanh trong đầu Lục Hướng Noãn, mãi đến khi tới nhà Hoắc Đại Khánh, Lục Hướng Noãn đều ở trạng thái không có đáp án.

Ngoại trừ Hứa Nhạc, cho tới nay chỉ có anh mới khiến cô cảm nhận được mình là người rất quan trọng.

Quan trọng đến mức không màng tất cả.

Nhưng mà cũng không chậm trễ cô xử lý vết thương trên người Hoắc Cảnh Xuyên.

“Lần sau đừng như vậy.” Lục Hướng Noãn nghĩ một lát, vẫn dặn dò một lần.

Lòng bàn tay của anh bị mài ra bọt nước chảy máu, không có chỗ nào tốt.

Lục Hướng Noãn chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau, càng khỏi phải nói bôi thuốc lên cho anh.

Nhưng mà anh đúng là hán tử làm bằng sắt, đau cau mày, nghiến răng cũng không kêu ra tiếng.

Người đàn ông thối này, đúng là không yêu quý bản thân chút nào.

“Ừm.” Hoắc Cảnh Xuyên nhìn cô gái nhỏ tức giận, trong lòng cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Thậm chí còn muốn vươn tay niết gương mặt vì tức giận mà trở nên tròn trịa.

Đến cuối cùng nghĩ lại, anh vẫn nhịn xuống.

Anh không muốn quan hệ của hai người vừa mới hòa hoãn không được bao lâu lại trở về khởi điểm lần nữa, loại tư vị này quá khó tiếp nhận.

Đã trải qua một lần anh không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Lục Hướng Noãn thấy không còn chuyện gì thì về nhà mình, nhưng mà trước khi đi bị Vương Quế Anh ép ăn một quả trứng gà.

Những người khác của Hoắc gia ngoại trừ Hoắc Cảnh Xuyên có đãi ngộ này, những người khác đều mỗi người ôm một cái bánh bột ngô gặm.

Vương Quế Anh đưa Lục Hướng Noãn trở về xong, mới nhớ tới mình có việc quên nói với cô.

Vì thế bà ấy nhanh chóng dặn dò Hoắc Đại Khánh:

“Xem trí nhớ của tôi này, đợi ngày mai ông đừng quên nhắc nhở tôi một chút, còn có mấy thứ kia nữa, nhân ngày mai trời tối cũng mang qua cho cô ấy.”

Hoắc Đại Khánh gật đầu đồng ý chuyện này.

Mà Lục Hướng Noãn rửa mặt xong nằm trên giường đất, lăn qua lộn mãi vẫn không thể ngủ ngon.

Bởi vì lúc này trong đầu cô đều là Hoắc Cảnh Xuyên, quấy nhiễu tâm tư của cô loạn lên, rối y như cuộn chỉ rối.

 


Bình Luận (0)
Comment